Tôi Vậy Mà Lại Yêu Một Quản Gia Ngốc Full

Khi Tiêu Chiến đã an vị trên xe, Vương Nhất Bác mới có cảm giác thở phào nhẹ nhõm, vốn dĩ trong lòng của cậu khi nhìn thấy anh vui vẻ với mọi người cậu lại vô cùng khó chịu, lần đầu tiên Vương Nhất Bác mới thấy bản thân mình khó hiểu như vậy.

Xung quanh Vương Nhất Bác có vô số bóng hồng theo đuổi, thậm chí bọn họ có thể sẵn sàng quỳ rạp xuống chân cậu mà van xin tình yêu. Vương Nhất Bác bề ngoài đẹp trai, gia thế lại thuộc dạng giàu có, từ nhỏ đến lớn không thiếu bất cứ gì cả, cơm ăn nước rót, luôn có người hầu hạ, thế nên hiện tại đối với cậu là một cảm giác vô cùng lạ lẫm, ngay cả bản thân mình cậu còn chưa hiểu rõ nữa.

Mà nam nhân như Tiêu Chiến, lần đầu tiên Vương Nhất Bác đã có cảm giác đặc biệt, tuy là lúc đầu cậu có chút lạnh nhạt, nhưng về sau mọi hành động, hay lời nói của anh đều làm cậu phải quan tâm.

Có trời mới biết, Vương Nhất Bác là đang yêu người ta, mà chính cậu lại không biết, mà cũng chưa thể mở lời.

" Sáng mai tôi đưa anh đến trường"

Vương Nhất Bác đang tập trung lái xe, liền nhớ đến việc Tiêu Chiến luôn phải đến trường bằng chiếc xe đạp cũ, nghĩ đi nghĩ lại liền muốn đưa đón anh đi học, không những thời gian tiếp xúc với anh nhiều hơn, lại có thời gian tìm hiểu rõ về anh hơn.

" Không cần đâu. Tôi có thể tự mình đi được "

Tiêu Chiến nãy giờ im lặng, anh nghe cậu nói sẽ đưa anh đến trường liền rất ngạc nhiên. Hình như, từ khi anh vào nhà họ Vương làm đến nay, cậu chưa bao giờ đối xử tệ với anh. Vậy mà, những người làm trước đây, đều chán nản với tính cách của cậu, hay do họ có thành kiến, đúng là tiếp xúc lâu mới hiểu rõ được mà, Tiêu Chiến thầm nghĩ.

Nhưng mà anh nào biết, chính mình là ngoại lệ với Vương Nhất Bác.

" Anh định đi học bằng chiếc xe cà tàng đó của mình sao?"

Vương Nhất Bác nghe anh trả lời lại có chút khó chịu, cậu là đang muốn nghĩ tốt cho anh, vậy mà ai đó lại không chịu chấp nhận lòng tốt của cậu gì cả.

" Chẳng phải trước giờ vẫn như vậy sao?"

Anh đã quen với cuộc sống lúc trước, nên hiện tại dù tiền lương đã nhận hằng tháng so với số tiền đi làm thuê lúc trước là gấp đôi, anh cũng không dám có ý định ăn xài phun phí, nói chi là để cậu đưa rước hằng ngày.

" Trước khác, bây giờ khác. Hiện tại, chẳng phải đã có tôi rồi hay sao? Đừng lo, tôi sẽ không trừ vào tiền lương của anh đâu"

Vương Nhất Bác quay sang nhìn anh cười cười, cậu hiểu rõ anh đã suy nghĩ về vấn đề gì nên cũng kiên nhẫn nói rõ cho anh hiểu, mắc công Tiêu Chiến lại nghĩ cậu hẹp hòi mà chỉ vì lần đưa đón lại ngang nhiên trừ lương một cách vô cớ.

Tiêu Chiến làm cho nhà cậu cũng đã được một thời gian, cậu cũng phần nào hiểu rõ con người anh, lời nói của cậu lại thập phần ôn nhu hơn so với lúc trước, vì người đó là anh, anh chính là ngoại lệ. Có lẽ, người đang hiện diện trước mắt chính là người trong tim mãi mãi, là tương lai sau này do duyên trời sắp đặt, cứ thế mà thuận theo thôi, không cần suy nghĩ nhiều, đây có lẽ đang gọi là theo đuổi tình yêu đi.

" Nhưng mà..."

" Không nhưng nhị gì hết, cứ làm như tôi nói là được "

Đứt lời, Vương Nhất Bác liền nở nụ cười tươi, sau đó chạy một mạch về nhà. Còn Tiêu Chiến, anh cứ mãi thất thần về nụ cười của cậu lúc nãy, thì ra cậu không hề giống như lời đồn đại, mà hiện tại do chính mắt anh nhìn thấy, người này lại đặc biệt ngọt ngào ấm áp.

Những ngày sau đó, Tiêu Chiến luôn để Nhất Bác đưa rước, nếu cậu có tiết học ở trường khi tan sớm cũng là người đợi anh và anh cũng như vậy.

Thời gian không dài cũng chẳng ngắn, từ khi nào mà hai người họ không còn khoảng cách nữa, thay vào đó là tiếng gọi thân mật, tựa hồ như đôi tình nhân mới cưới.

Không bao lâu, Vương Nhất Bác đã hoàn toàn chửng chạc hơn rất nhiều, cậu sau khi tốt nghiệp đại học cũng về Vương thị điều hành công ty thay cha, ông Vương cứ thế mà có người giúp đỡ, ông cũng nhẹ nhõm phần nào.

Còn Tiêu Chiến, anh cũng được ông Vương cho vào Vương thị làm bên bộ phận thiết kế, anh cứ thế mà vừa làm việc ở công ty, vừa làm việc ở nhà. Tuy là công việc ngày  càng bận rộn, nhưng anh chưa từng than phiền với cậu, mà trên môi lúc nào cũng nở nụ cười tươi rói, chỉ có điều vui thì vui nhưng công việc chất chồng như thế, quả nhiên rất mệt.

" Tiêu Chiến ! Hôm nay anh không cần đến công ty, anh cứ ở nhà nghỉ vài ngày đi, công việc có em và mọi người lo được rồi "

Sáng sớm, Vương Nhất Bác chuẩn bị đi làm, cậu vừa dùng bữa sáng, vừa nhìn anh nói. Thời gian gần đây, cậu rất lo cho sức khỏe của anh, một mình anh mà làm công việc ở nhà với cả công ty thì sao chịu nổi, dường như cậu để ý anh đã gầy đi không ít.

" Nhất Bác nói đúng đấy ! Con cũng phải giành thời gian để nghỉ ngơi, đừng ham công tiếc việc nữa, không tốt cho sức khỏe "

Ông Vương có vội lên tiếng, Tiêu Chiến cũng góp công sức cho công ty nhiều rồi, việc ở nhà cũng thế, sức khỏe thì không thể xem thường được.

" Con không sao đâu! Bác và Nhất Bác không cần phải lo, con hiểu rõ sức khỏe của mình mà "

Vương Nhất Bác nghe anh nói, liền cảm thấy con người này đặc biệt cứng đầu, từ trước đến nay đều không thay đổi gì cả, cậu còn muốn nói thêm nhưng anh đã vội lên phòng chuẩn bị đi làm nữa rồi, thật là chẳng biết nói sao đây, thôi thì đến công ty cậu đành phải để ý anh nhiều hơn nữa mới được.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui