Quả thật đường từ nhà đến siêu thị chỉ mất 5 phút, Tiêu Chiến tranh thủ bước vào quầy tìm những thứ cần thiết rồi nhanh chóng ra về.
Nào ngờ, anh lại gặp phải người quen, hắn ta học cùng lớp với anh, nhưng lúc nào cũng xếp vào sinh viên cá biệt, trong lớp Tiêu Chiến lại ít khi tiếp xúc với hắn, chỉ biết là gặp những người như vậy anh nên né tránh thì hơn.
Tuy rằng như vậy, hắn chưa lần nào gây sự với anh, cũng chưa rõ là có nguyên nhân gì hay không, nhưng tránh vẫn hơn.
" Tiêu Chiến ! Trùng hợp quá nhỉ?"
" Ừm, tôi có việc phải đi trước tạm biệt cậu nhé !"
Tiêu Chiến rất nhanh lướt qua Bạch Đông, nếu còn ở đây dây dưa với hắn sẽ trễ mất, mắc công Vương Nhất Bác lại làm khó dễ anh nữa.
" Khoan đã, tôi có việc muốn nhờ cậu giúp, không biết cậu có đồng ý không?"
Thấy Tiêu Chiến vội vội vàng vàng, Bạch Đông liền níu tay anh lại, lực nắm có chút bất ngờ, suýt nữa làm anh mất đà té về sau, cũng may là không đến nổi.
" Chuyện gì?"
" Ngày mai, tôi muốn cậu kèm tôi học "
Tiêu Chiến nghe xong liền há hốc mồm, không biết anh có phải đang nghe lầm không, hắn đang nhờ anh kèm học, học sinh cá biệt nổi tiếng phá phách, thường bị giáo viên phê bình như hắn mà cũng có lúc chăm học.
" Nhưng tan học tôi phải về ngay "
" Hừ ! Tôi nghe nói cậu trong trường nổi tiếng giúp đỡ người khác, nhất là người học kém như tôi, mà bây giờ tôi nhờ cậu lại ngang nhiên từ chối, vậy vốn sự thật không như lời đồn "
Bạch Đông nhăn mày, tay khoanh lại hời hợt nói, đúng thế hắn nghe Tiêu Chiến là sinh viên nhiều năm đạt xuất sắc, đến nổi trong trường ai cũng biết, vậy mà đến khi hắn nhờ anh lại không đồng ý.
" Tôi bận đi làm, gần đây đã đổi nơi ở nên không tiện "
" Một ngày cậu làm bao nhiêu, tôi trả gấp đôi "
" Tôi không có ý đó. Thôi được, tôi sẽ suy nghĩ lại, mai sẽ nói với cậu, giờ thì tạm biệt, trễ giờ rồi "
Tiêu Chiến nói nhanh, rồi cũng gấp rút rời đi, Bạch Đông nhìn theo bóng lưng lòng thầm nghĩ, chắc chắn anh sẽ đồng ý, người này đúng là vừa đáng yêu, nhưng sao hắn lại cảm giác ngốc ngốc sao ấy, ngốc mà lại học giỏi, thật kỳ lạ.
Tiêu Chiến về đến nhà, liền thấy Vương Nhất Bác khoanh tay ngồi triển trệ trước nhà, từ lúc anh đi đến giờ cậu cứ mãi nhìn đồng hồ, thức ăn trên bàn cũng đã bị cậu ăn sạch hết, ăn xong rồi mà cũng không thấy người đâu, nên thành ra sinh bực tức.
" Tôi cho anh 15 phút, mà anh nhìn xem là bao lâu rồi?"
Vương Nhất Bác liếc nhìn anh, thật chậm chạp.
" Ờm, xin lỗi tôi có gặp người bạn nên trò chuyện đôi câu, cậu cũng đã ăn hết thức ăn trên bàn rồi mà "
Tiêu Chiến vừa nói, lại nhìn thức ăn trên bàn không cánh mà bay, thì chắc chắn là bay vào bụng cậu rồi còn gì, vậy mà khi đó còn mạnh miệng bảo không muốn ăn.
Vương Nhất Bác nghe xong, liền cảm thấy chột dạ vô cùng, thức ăn Tiêu Chiến nấu quả thật rất vừa khẩu vị cậu, không giống như những người lúc trước, làm cậu nhìn thôi đã không muốn ăn, nên cứ ăn hết lúc nào cũng không hay.
" Người nào mà làm anh phải nói chuyện nhiều như vậy hửm? Quên cả việc bỏ đói tôi ở nhà?"
Vương Nhất Bác tiến sát gần anh, làm Tiêu Chiến đụng lưng vào vách tường, tên nhóc này rõ ràng ăn no căng bụng rồi, mà nói anh bỏ đói cậu, lý lẽ ở đâu ra.
" Bạn cùng lớp "
" Nam hay nữ?"
" N...Nam "
" Tên gì? Ở đâu? Có nhà giàu, học giỏi, đẹp trai như tôi không?"
Tiêu Chiến không hiểu cậu hôm nay ăn trúng cái gì, mà hiện tại lại hỏi nhiều như vậy, làm anh không biết trả lời sao đây.
Vương Nhất Bác thấy lát lâu, anh không lên tiếng nên cũng nhìn lại một chút, bước lại ghế ngồi không hỏi gì nữa, bởi dường như đang có gì đó không phải cho lắm, quản gia này có phải quá xinh đẹp rồi không.
Tiêu Chiến sau đó cũng hoàn hồn trở lại, vội vào bếp chuẩn bị bữa ăn cho cậu, mặt cũng có chút đỏ rồi đi.