Tôi Vậy Mà Lại Yêu Một Quản Gia Ngốc Full

Vương Nhất Bác bế Tiêu Chiến vào nhà, đặt anh nhẹ nhàng trên ghế rồi mình cũng cẩn thận nhìn xem chân anh thế nào.

Quả nhiên như cậu nghĩ, chân Tiêu Chiến hình như bị vẹo một bên rồi, sưng to đến như vậy, hèn chi nãy giờ anh có nhăn mặt đến khó coi.

Vương Nhất Bác nhìn chân anh nhíu mày, cậu chưa từng gặp ai hậu đậu như anh, đi đứng cũng để cho vấp ngã nữa, cơm thì trưa rồi mà vẫn chưa có hột nào vào bụng, mà còn gặp phải chân bị thương, có đáng ghét không chứ.

Tiêu Chiến cũng đâu muốn mình bị ngã đâu, ai kêu Vương Nhất Bác làm anh sợ làm gì, cứ nghĩ là nhanh chân đi vào nấu bữa trưa cho cậu, ai ngờ lại bị ngã đâu chứ.

Giờ thì hay rồi, chân thì đi lại không được, cơm thì chưa có để ăn, chẳng lẽ để bụng đói, anh nhìn cũng đủ biết, một đại thiếu gia ngậm muỗng vàng từ nhỏ như cậu, làm gì biết nấu ăn.

" Tôi đưa anh đến bệnh viện khám, sưng to như vậy không thể chủ quan được "

Vương Nhất Bác xem xét một hồi mới chịu lên tiếng, dù sao cũng không thể để mặt anh như vậy được, rất nguy hiểm.

" Nhưng..."

" Nhưng nhị cái gì?"

" Tôi...tôi không có tiền, tiền tháng trước làm tôi để dành để đóng học phí, nên đi khám sẽ tốn kém lắm, tôi...tôi..."

Tiền lương tháng trước lúc anh còn đi làm ở ngoài có dành dụm được chút ít, chắc cũng đủ đóng tiền học sắp tới, Tiêu Chiến nghĩ nếu bây giờ đi khám chắc chắn sẽ tốn không ít tiền, anh nhớ lúc nhỏ anh cũng thường hay bị té như vậy, cha anh không biết đã dùng cách nào để nó trở lại bình thường, nhưng đó là cha anh biết, chứ anh không biết. Có điều, xương của người lớn và trẻ nhỏ hoàn toàn khác, lớn rồi việc lành lại sẽ là rất khó.

" Ha...chân anh đi không được thì lại không lo, còn lo tiền đóng học phí gì đó, tôi nói anh biết nếu tàn phế thì đừng nghĩ đến việc học, việc đầu tiên là tôi sẽ đuổi việc anh, lý do tôi không muốn người làm của mình có việc đi đứng cũng không xong "

Vương Nhất Bác nghe Tiêu Chiến nói mà cậu tức giận vô cùng, anh lúc nào cũng chỉ biết học, chân đi lại không được thì không lo, còn học với hành.

Hôm nay, Vương Nhất Bác cậu nói nhiều như vậy là để hù doạ anh, để coi còn dám khinh thường vết thương trên người nữa không.

" Cậu...cậu không biết thương người gì cả, tại sao lại không muốn nhận tôi, tôi lo học cũng chỉ vì tương lai sau này thôi, ai muốn đi làm công việc cực khổ này để cho cậu bắt nạt chứ !"

Tiêu Chiến nghe cậu nói mới sực tỉnh ra, anh cũng muốn vậy lắm chứ, mà anh có thể lựa chọn được cả hai đâu, được này thì mất cái kia, thật khổ sở quá mà.

" Anh nói tôi bắt nạt anh, tôi tốt như vậy mà còn bị anh nói là bắt nạt. Anh có thấy chủ nào mà đứng trước cửa đợi người làm về nấu cơm cho ăn không? Anh có thấy chủ nào mà tốt bụng dắt chiếc xe đạp cũ rích đó không? Anh có thấy ai bất chấp hình tượng bế anh vào trong không? Hả?"

" Còn không phải tại cậu không biết nấu ăn hay sao?"

" Anh..."

Vương Nhất Bác nói ra một loạt, nhưng câu trả lời của Tiêu Chiến làm cậu cứng họng.

Tiêu Chiến bị Vương Nhất Bác nói mà anh nghe cũng hơn nửa phần đúng, liền khóc huhu lấy tay xô xô cậu.

" Cậu đáng ghét, có cần nói nhiều như vậy không? Lúc tôi mới vào làm thì không nói tiếng nào, lúc tôi không cần nghe thì cậu lại nói, vậy không phải là bắt nạt tôi thì gọi là gì?"

" Khác nhau, anh đừng có đem mà gộp chung "

" Người ta nói thiếu gia ác ma mà tôi đâu có tin, cậu đúng là Vương thiếu gia ác ma, vô liêm sỉ, giỏi bắt nạt người khác "

" Tiêu Chiến !"

Có phải anh bị té đến phát ngốc rồi không, dám nói cậu là Vương ác ma nữa.

" Dù sao cậu cũng đuổi tôi, hôm nay tôi sẽ nói nói hết những gì tôi phải chịu mấy ngày nay "

" Anh gan lắm, dám nói tôi là ác ma "

" VƯƠNG NHẤT BÁC CHÍNH LÀ VƯƠNG ÁC MA, VƯƠNG VÔ SỈ, VƯƠNG ĐÁNG GHÉT "

Vương Nhất Bác liền không chịu được mà bế Tiêu Chiến đi thẳng ra ngoài, anh cũng vậy mà vùng vẫy.

" A ! Cậu định đưa tôi đi đâu? Thả tôi xuống "

" Đem anh đi bán, vì tội dám nói tôi là ác ma "

Vương Nhất Bác mặc cho anh vùng vẫy, cậu cứ một mực bế anh ra xe, miệng nhếch mép cười, thì ra con người này thú vị như thế.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui