Dịch: Minovan
Một tuần mới bận rộn lại bắt đầu, làm đậm đà thêm cho cuộc sống này là hàng ngàn những lời đồn đại đang được truyền tai nhau.
Ví dụ như chiến lợi phẩm trong cuộc chiến điên cuồng mua sắm, cuộc gặp gỡ ngắn ngủi ở quán bar cuối tuần rồi, tiểu tam nhà ai vừa mới phá thai, con gái nhà ai vừa bị đánh.
Tuy rằng cả thời đại học tôi luôn phải sống giữa trung tâm của những lời đồn đại, biết rõ ràng lời đồn đáng sợ như thế nào, hậu quả của việc tò mò đó ra sao, thế nhưng tôi cũng hiểu được những lời đồn đó chỉ dừng ở một số người nói qua nói lại.
Nếu như tôi không tham gia vào, mọi người sẽ đồn đại về tôi.
Thế cho nên hầu hết thời gian khi tôi ngồi họp với các “vị đại biểu”, lúc nên nói thì nói, lúc nên ngậm miệng thì ngậm miệng, nên thể hiện lập trường thì cứ thể hiện, đạt được đến trạng thái an toàn vừa như trong cuộc vừa như ở ngoài cuộc.
Mấy ngày hôm nay vô tình nghe thấy có người nói chị Sylvia đang mang thai 5 tháng ở phòng Kế hoạch bị nghi ngờ mắc H1N1, số ngày xin nghỉ phép vẫn còn kéo dài.
Hiện tại hạng mục quảng cáo của Trung Thiên đúng lúc lại đang đến giai đoạn quan trọng.
Phòng Kế hoạch đột nhiên mất đi một nữ tướng đắc lực, trong phút chốc áp lực dồn hết lên những người đồng nghiệp còn lại, đúng là khổ không nói nên lời.
Sylvia là một người đồng nghiệp rất tốt.
Tôi đã từng đi xem phim “Thở gấp XX” với chị ấy.
Cách chị ấy đi xem phim cũng rất hay, nếu như chị ấy thấy bộ phim này rất tệ thì sẽ ngồi ngắm phục trang của diễn viên, nếu như phục trang xấu thì chị ấy ngồi ngắm đèn, ngắm ống kính đạo cụ gì đó, nếu như thực sự không có gì để xem nữa thì chị ấy sẽ nhắm mắt dưỡng thần ngồi nghe âm thanh xung quanh, ra khỏi rạp chiếu phim thì quên sạch tất cả những gì không vừa ý, không giống bọn tôi, sẽ mắng chửi đạo diễn não tàn, mắng chửi bộ phim mệt người, biểu diễn gượng gạo rồi lại cảm thán tốn tiền vào việc không đáng.
Bởi vì chị Sylvia là một người rất phóng khoáng.
hơn nữa hạng mục lần này lại là một trong những hạng mục quảng cáo quan trọng của tập đoàn Trung Thiên, rất nhiều các bộ phận khác đang hừng hực khí thế, có ý đồ mượn cơ hội này mà nhảy vào phòng Kế hoạch, mượn đất để thể hiện tài năng, một lần mà nổi tiếng, sau đó về lâu về dài ngồi ở vị trí cao cũng ổn định hơn.
Không biết nếu tôi mắc bệnh, liệu có phải cũng có rất nhiều người dồn trước dồn sau nhảy qua đây không.
Còn chưa đợi tôi thương cảm xong, Lâm đại nhân đã gọi tôi vào phòng làm việc.
Hôm nay, Lâm đại nhân mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh nhạt, thắt cà vạt theo kiểu Pháp, dáng vẻ nghiêm chỉnh rất giống một doanh nhân.
Tôi vừa bước vào, Lâm đại nhân đã bước nhanh qua, nắm chặt lấy cằm tôi quay qua một bên, nhìn xong mới yên tâm gật đầu: Hồi phục cũng kha khá rồi.
Mắt tôi vẫn không rời nhìn chằm chằm vào anh, bởi vì tôi có chút hồi hộp.
Mặt của Lâm đại nhân chỉ cách tôi có vài mét, thậm chí tôi có thể nhìn thấy rõ ràng hàng lông mi đẹp đẽ của anh, cong cong, dài, đen, rất mê hoặc người khác… Tôi đã từng nói rồi, cho dù anh có đẹp trai như Tống Ngọc, Phan An, dù cho tôi có ngắm đến mức thất khiếu chảy máu, tim đập như nai chạy, thì tôi vẫn nên giữ thái độ trong lòng có Phật “sắc tức là không, không tức là sắc”, thịt rượu gì cũng trôi qua dạ dày.
Thế nhưng giờ phút này, sắc đẹp trước mắt định sẵn là không, đáng tiếc Phật tổ bây giờ đã cao chạy xa bay.
Đúng là lập trường không kiên định, thái độ không đoan chính mà.
Lâm đại nhân thấy tôi không nói gì, tự nói tiếp: Sylvia xin nghỉ phép, bên đó họ thiếu người, cô qua bên đó trợ giúp đi.
Tôi vẫn nhìn chằm chằm về phía anh, nhưng lần này thì là do quá kinh ngạc.
Tuy rằng tôi làm ở công ty quảng cáo đã lâu, nhưng chắc chắn không phải là dạng người để ý học lỏm được gì đó.
Bây giờ bắt tôi đi làm kế hoạch quảng cáo, khác gì việc bắt một người bảo vệ ở bệnh viện cầm dao phẫu thuật đi cứu người đâu.
Huống hồ trong mắt tôi, phòng Kế hoạch là một phòng coi việc tăng ca là trách nhiệm, coi việc nghỉ phép là nhục nhã, lấy thanh xuân đổi lấy thành tích, lấy sinh mệnh đổi lấy tiền bạc, là một nơi đi ngược lại với con người, ngược lại với xã hội này.
Tôi lắp bắp lên tiếng: Roger, tôi không có căn bản gì hết…
Lâm đại nhân lập tức cắt lời tôi: Chưa ăn thịt heo thì cũng phải thấy heo chạy, ai mới sinh ra mà đã biết mọi thứ.
Mấy ngày sắp tới cố gắng xem các sách cơ bản về quảng cáo.
Lần này có mấy hạng mục quảng cáo của Trung Thiên đồng thời tiến hành, đợt trước họp đã quyết định được các vấn đề quan trọng của nội dung quảng cáo rồi, tiếp theo đây sẽ là brain storming Ai cũng có nhiệm vụ của mình, cô cũng có.
Đến đó để bộ phận của họ bố trí cho cô đi.
Nói xong, anh lại rút ra mấy quyển sách giáo trình nặng nặng, tiếp tục nói: Đây là những sách hồi còn học đại học tôi tự học, dù hơi cũ một chút thế nhưng những lý luận căn bản thì vẫn thế, có chỗ nào không hiểu thì nhớ hỏi tôi.
Vốn định giới thiệu cho cô một quyển sách vô cùng hữu dụng, nhưng đáng tiếc lại không có bản tiếng Trung, nếu như có thời gian thì cũng có thể giúp cô học một chút.
Anh tự nói, tự mình nghe, tôi cũng tiếp tục bịa ra lý do của mình: Sylvia đã từng nói riêng với tôi là cô ấy trông đợi hạng mục này từ rất lâu rồi.
Tôi và Sylvia khá thân thiết, có lẽ một vài ngày nữa cô ấy sẽ quay lại, tôi không muốn cướp tay trên của người khác.
Lâm đại nhân lại tiếp tục ngắt lời tôi: Không sao, sau khi Sylvia về thì cũng sẽ có việc khác cho cô ấy, cô tốt nhất đừng bận tâm nữa.
Cô vẫn nên nghĩ công việc của mình nên làm như thế nào đi, còn chuyện gì muốn nói không.
Tôi nghĩ trong lòng, có gì muốn nói nữa chứ? Mỗi lần tôi còn chưa kịp nói hết lý do của mình anh đã ngắt lời tôi rồi…
Nghĩ trước nghĩ sau, vạn bất đắc dĩ chỉ còn cách đưa ra hạ sách, tôi nhắm mắt lại nói: Không phải tôi không muốn tham gia, chỉ là tôi không tiện tham gia hạng mục của Trung Thiên.
Lâm đại nhân nhíu mày nhìn tôi: Sao lại không tiện?
Tôi cắn chặt răng nói tiếp: Có một chuyện giấu anh cũng lâu rồi, không đến mức này, tôi cũng sẽ không nói.
Vương Hiên Dật của tập đoàn Trung Thiên là mối tình đầu của tôi.
Nếu như chỉ làm một trợ lý hành chính, không can thiệp sâu đến công việc, thì cũng chẳng có vấn đề gì hết, thế nhưng lần này tôi mà đi nghĩ mấy phương án quảng cáo đó, tôi sợ mình sẽ bị quấy nhiễu.
Huống hồ tôi lại chẳng có một tí kinh nghiệm gì, không muốn làm ảnh hưởng đến danh tiếng của công ty.
Sắc mặt của Lâm đại nhân ngay lập tức trở nên âm trầm: Cô sợ anh ta sẽ thất vọng về mình, hay là sợ tình cũ không rủ cũng tới?
Tôi không có cách nào nhìn thẳng vào mắt anh nữa, chỉ đành cúi đầu nói: Cả hai
Lâm đại nhân lại tiếp tục hỏi tôi: Tối hôm đó, cô nói với tôi, lòng thiếp có ý mà tình chàng như sắt thép là chỉ cậu ta?
Tôi kinh sợ nhìn Lâm đại nhân, quả không hổ danh là sếp tổng của công ty quảng cáo, năng lực liên tưởng phong phú đến vậy, tối hôm trước tôi chỉ thuận miệng nói bừa mấy câu thôi mà cũng có thể phát huy được trong cuộc trò chuyện hiện tại.
Nghĩ đến việc chuyện tình cảm này đã từng bị tôi lôi ra làm lá chắn không biết bao nhiêu lần.
Nếu Vương Hiên Dật biết liệu có tố cáo tôi tội phỉ báng hay không.
Nhưng tình hình gấp gáp, tôi cố nhớ lại tình tiết trong cuốn tiểu thuyết ngôn tình đợt trước mới đọc rồi nói: Anh ấy là vực sâu mà cả đời này tôi không thể nào vượt qua, anh ta đã từng làm tôi tổn thương sâu sắc, tôi bị kìm hãm chìm sâu trong cái vực ấy không thể nào thoát khỏi được, khó khăn lắm mọi chuyện mới được như ngày hôm nay, thế nên nếu không phải gặp tôi sẽ không gặp, có thể không nghe tôi sẽ không nghe.
Chắc là “Thấy người đau lòng, nghe tiếng thì lệ rơi” chính là trạng thái này đây.
Lâm đại nhân cúi đầu giống như đang suy nghĩ gì đó.
Tôi nghĩ không biết có phải Lâm đại nhân biết rõ câu “Thấy người đau lòng, nghe tiếng thì lệ rơi” vốn không phải dùng với ý nghĩa như thế hay không.
(*Ở đây Yêu tử dùng vs ý nghĩa là thấy VHD thì đau lòng, nghe tiếng VHD thì rơi lệ, chỉ cái cụ thể.
Còn câu nói này vốn có ý nghĩa khái quát hơn ý là khi nhìn một người nào đó gặp phải sự việc đáng thương con người sẽ đau lòng, nghe thấy 1 câu chuyện thương cảm thì sẽ rơi lệ ý chỉ người đa sầu đa cảm.)
Anh suy nghĩ mất một vài giây, sau đó ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng quắc u tối: Yêu tử, cô có tài năng ở phương diện này, đừng vì một người đàn ông trong quá khứ mà hủy hoại đi tương lai của mình.
Huống hồ, cô vẫn còn trẻ, không cần phải cố chấp như vậy.
Tôi đảm bảo, tôi sẽ không để cô và Vương Hiên Dật có cơ hội gặp mặt.
Tôi nghĩ trong lòng, lời đảm bảo này đúng là quá đỗi yếu ớt.
Túi rác nhà tôi hiện tại đang đầy một đống, tôi sẽ tự giác đặt trước cửa nhà Vương Hiên Dật, như vậy còn không gặp mặt cậu ta cảm ơn thì đúng là không có tình người.
Tôi đang định tiếp tục từ chối, thì Lâm đại nhân đã giơ tay ý bảo tôi không cần nói nữa, sau đó lại xoa xoa hai bên thái dương, hỏi: Yêu tử, tôi đang nghĩ có phải tôi già rồi không, không đuổi kịp được theo đám thanh niên bọn cô nữa rồi.
Tình yêu ư, bây giờ đã không còn dám thẳng thắn, phóng khoáng như bọn cô nói ra những lời đó nữa.
Tôi nghĩ, ngọc thụ lâm phong, phong lưu phóng khoáng, với vẻ ngoài như vậy mà anh còn cảm thán bản thân mình già, vậy A Bảo và những người khác làm sao chịu đựng nổi đây?
Tôi lên tiếng an ủi một câu: Roger, anh mới 33 tuổi, đang là độ tuổi đẹp nhất.
Người ta thường nói đàn ông 30 tuổi như một bông hoa, còn phụ nữ 30 như bã đậu.
Theo như cách tính của gia đình tôi, qua năm mới tôi đã 29 rồi, cũng không chột dạ hoài nghi bản thân mình già hay không, huống hồ hiện tại anh có sự nghiệp thành công, gia đình hạnh phúc, già rồi thì có làm sao?
Lâm đại nhân cười khổi: Nếu như tôi nói gia đình tôi không hạnh phúc thì sao?
Câu này đúng là khiến tôi á khẩu, không nói nên lời rồi.
Mấy ngày hôm nay tôi đã từng bao nhiêu lần xấu xa nghĩ rằng gia đình anh không hòa thuận, sống không được hạnh phúc, thế nhưng mỗi lần nghĩ đến việc này, não tôi như bị phân liệt ra một bên, chống nạnh mắng tôi bất lương, rồi lại xuất hiện một bên lắc lắc cánh tay tôi bảo tôi nhất định phải hoàn lương đi, thậm chí còn uy hiếp kẻ thứ ba phá hoạt gia đình nhà người khác chết sẽ không có đất chôn.
Thế nhưng hiện tại toàn quốc đang phổ biến việc hỏa táng, ai chết xong cũng sẽ được để vào trong một cái hũ tro, cũng chẳng khác gì việc không có đất chôn thế nên câu uy hiếp này không có quá nhiều tác dụng với tôi.
Tôi lại buông thả mình nghĩ thêm vài lần, nhưng sau đó, tôi lại buồn bực muốn đánh nhau với chính mình.
Thậm chí tôi nghĩ không thì tôi nói việc này với ba tôi cho xong.
Ông ấy chắc chắn sẽ không quản ngại đường xa mà bay đến đây cầm thước đánh cho tôi toàn thân đầy thương tích, ngay đến cả cơ hội để tôi tìm chỗ chôn cũng không có, để hóa giải nghiệp chướng một cách sạch sẽ.
Thế nhưng hiện tại Lâm đại nhân lại nói gia đình mình không hạnh phúc, mặc dù trong câu nói đó có phần hạn chế “nếu như”, thế nhưng lại không hề ảnh hưởng đến sức nặng của câu nói đó trong lòng tôi.
Bỗng nhiên, tôi dao động rồi.
Cũng cùng lúc đó, trong lòng tôi lập tức tự tát mình một cái, Yêu tử ơi Yêu tử, gia đình người ta không hạnh phúc thì có liên quan gì đến mày? Chỉ cần anh ấy vẫn là một người đàn ông đã có vợ, thì mà vẫn chỉ là một kẻ thứ 3 mà người người nhà nhà muốn đánh mà thôi!
Vậy nên tôi ngẩng đầu hỏi: Tôi thấy có chỗ nào là không hạnh phúc đâu? Con trai thì ngoan ngoãn thông minh, vợ thì hiền lành dịu dàng, chính là cuộc sống mà mọi người xung quanh đều mong muốn.
Lâm đại nhân mỉm cười càng thêm phần miễn cưỡng: Qua mấy ngày nữa, tôi sẽ dẫn cô đi gặp người vợ hiền lành dịu dàng đó.
Tôi bất cẩn hơi loạng choạng một chút, sau khi hơi mất bình tĩnh tôi lập tức đứng thẳng: Thật vinh hạnh.
Cuối cùng tôi vẫn phải thu dọn đồ đạc để đến phòng Kế hoạch báo danh.
Mọi người trong phòng hăng hái như đánh tiết canh vịt, lượn qua lượn lại như con thoi giữa các bàn làm việc, bận rộn như ở sàn chứng khoán.
Còn tôi thì cảm thấy dạo gần đây cuộc sống của mình như kiểu bị hắt máu chó vậy, cũng là máu động vật mà sao hiệu quả lại khác nhau đến thế nhỉ!
Tôi đi vào bên trong gặp trưởng phòng, tìm hiểu thêm về các hạng mục quảng cáo của Trung Thiên.
Trung Thiên vốn dĩ khởi nghiệp là một công ty xây dựng nhà cửa, sau đó lại nhúng một chân vào thiết kế các sản phẩm, thiết bị trong nhà, lần này bắt đầu muốn đi vào sâu hơn, đến cả dụng cụ nhà bếp cũng muốn giành phần.
Tôi sợ sau này, tất cả những sản phẩm liên quan tới nhà cửa, phòng ốc đều là của tập đoàn Trung Thiên mất.
Nghĩ sau này, từ các tòa chung cư lớn nhỏ cho đến các vật dụng hàng ngày như nồi niêu xoong chảo đều do tập đoàn Trung Thiên sáng tạo ra, khiến tôi lập tức nghĩ đến việc Vương Hiên Dật tối qua nợ tôi 2 tệ đúng là chuyện không thể bỏ qua được.
Khó khăn lắm, tôi mới sống sót đến tận giờ ăn cơm trưa, không có việc gì xảy ra thì trường phòng đột nhiên thông báo đi họp.
Mọi người ai cũng bình tĩnh bước về phía phòng họp đó, dường như đã vô cùng quen với cách thức tăng ca vào bữa trưa rồi.
Chị gái trưởng phòng này chắc hẳn là họ hàng ruột thịt với cô giáo dạy Chính trị cấp ba của tôi, nhớ hồi đó vị diệt tuyệt sư thái ấy chuyên chọn vào lúc hết giờ mới sắp xếp lại trọng tâm nội dung kiểm tra tiết sau, ngay đến cả thời gian đi giải quyết chuyện cấp bách trong lòng mà cũng cướp mất.
Lâu dần về sau, vô hình chung khiến cho học sinh chúng tôi, nhất là các bạn nam mắc phải hiềm họa bị bệnh thận, gián tiếp ảnh hưởng đến cuộc sống hạnh phúc sau này, đúng là diệt tuyệt sư thái muốn khiến người ta đoạn tử tuyệt tôn mà.
Tôi dài mặt ra lê bước vào phòng họp, ngồi xuống một cái góc khuất nhất, chỉ mong chị gái này ý dài lời ngắn, có rắm mau phóng.
Không ngờ vừa mới đặt mông xuống, liếc mắt đã nhìn thấy Lâm đại nhân đang nghiêm chỉnh ngồi bên cạnh trưởng phòng, chuyên tâm lật qua lật lại tài liệu của các dự án.
Các đồng nghiệp khác vừa nhìn thấy sếp đích thân đến giám sát cuộc họp nhỏ này, sắc mặt cũng thêm phần nghiêm trọng.
Một số nữ đồng nghiệp khác thì giống như Doraemon không biết biến ở đâu ra được hộp phẩn để dặm lại, thật đúng là khiến tôi khâm phục đến mức phải quỳ rạp xuống đất.
Đèn trong phòng họp chợt tắt, máy chiếu bắt đầu tự động phát lại lịch sự của tập đoàn Trung Thiên, liệt kê đặc tính của các sản phẩm cũ cũng như mới.
Trưởng phòng đứng cạnh slide trình chiếu nói không ngừng nghỉ.
Tôi cứ nghe vậy nghe vậy rồi dần dần theo thói quen bắt đầu không tập trung, trong lòng lại bay đến bữa trưa ngày hôm nay, đồng thời vẫn còn có sức lực để mà nghĩ đến sau khi làm xong dự án này, Trung Thiên có khi nào sẽ tặng chúng tôi mỗi người một bộ dụng cụ nhà bếp không, nếu như vậy thì vừa hợp với phong cách nhà mới của tôi.
Đợi trưởng phòng nói đến câu “Trung Thiên yêu cầu lần này các sản phẩm dụng cụ nhà bếp đều phải tuyệt đối tuân theo một chiến lược quảng cáo có hàm chứa tính nhân văn…” Lâm đại nhân đột nhiên ra hiệu bảo cô ấy dừng một chút, ngồi từ xa nhìn về phía tôi: Trương Diệu Hoa, cô tốt nghiệp khoa Trung Văn, tôi muốn nghe xem ý kiến của một người ngoài ngành, suy nghĩ đối với tính nhân văn, quan tâm chăm sóc và quảng cáo như thế nào.
Ánh mắt của tất cả mọi người “Xoẹt” một cái đều đổ dồn về phía tôi, ánh mắt kinh ngạc rằng không ngờ trong này cũng có người ngoài ngành, cũng có những ánh mắt ngưỡng mộ vì tôi được Lâm đại nhân gọi tên, còn có ánh mắt Lâm đại nhân đang chờ xem kịch hay.
Chắc chắn anh đã nhìn ra tôi đang không tập trung.
Hồi tôi còn bé rất hay bị người khác giáo huấn.
Lâu dần sau này, tôi đã luyện được một bản lĩnh xuất thần: lúc tôi không tập trung, mắt sẽ càng sáng ngời, lại luôn biểu hiện thái độ bằng cách gật đầu phù hợp với tiết tấu dừng nghỉ khi đối phương nói, thể hiện rằng bản thân đang nghe rất tích cực và chú tâm đến vấn đề đó.
Trong lúc nghe, tôi sẽ không đến mức không nghe thấy gì mà vẫn để những lời đó đi từ tai phải sang tai trái, chỉ cần đối phương dừng lại hỏi tôi một câu hỏi mở, tôi có thể nhanh chóng nhớ lại câu cuối cùng mà người đó nói, chỉ bởi vì lúc đó nó chưa kịp đi hết qua tai trái của tôi.
Đáng tiếc Lâm đại nhân là một người quá thông minh, hồi đó lúc mới quen anh chưa được lâu, ngồi trước mặt anh ấy mất tập trung mới được một lát đã bị anh ấy nhìn ra.
Cái gọi là “Đạo cao một thước ma cao một trượng”, “Tôn Ngộ Không thoát không khỏi bàn tay của Phật tổ Như Lai” chính là như thế này đây.
Lâm đại nhân muốn tôi nói về vấn đề gì ý nhỉ… À, quảng cáo, còn có tính nhân văn.
Điều này thì có gì đáng để nói chứ, anh xem mấy cái quảng cáo đa dạng phong phú ở trên tivi như nâng ngực, hút mỡ giảm cân, toàn là quảng cáo lấy con người làm gốc, đầy sự quan tâm chăm sóc đến nhường nào.
Bởi vì im lặng quá lâu, tất cả các ánh mắt đều dần dần biến thành ánh nhìn mang phong cách châm chọc của Lâm đại nhân, khiến cho tôi cảm thấy cực kỳ áp lực.
Nhất là Cindy, cô gái ngồi cạnh tôi vừa mới bôi lại son màu hồng sặc sỡ đang cắn môi nhịn cười, bất cẩn làm cho hàm răng trắng tinh bị nhiễm đỏ như máu.
Tôi nghĩ nếu như tôi không nói ra được thứ gì thực tế, thì thật có lỗi với biểu cảm của các vị đang ngồi ở đây, có lỗi với sự căng thẳng cao độ của khản giả.
Huống hồ, hiện tại nhìn Lâm đại nhân, trong ánh mắt đột nhiên lại dịu dàng như nước, có mong ngóng, khích lệ, hình như còn có chút dịu dàng?
Được thôi, là anh kéo tôi dậy đó.
Tôi cố gắng sắp xếp lại suy nghĩ của mình, nghĩ trước những điều muốn nói, sau đó đứng dậy: Tôi nghĩ một quảng cáo hay giống như sự dồi dào, nóng bỏng của t*ng trùng, còn sự uy tín, danh dự, sản phẩm của doanh nghiệp giống như trứng.
Hai bên hợp nhất lại, mới có thể tạo ra một linh hồn đầy sức sống, một sản phẩm mới đầy sức ảnh hưởng.
Sản phẩm mới này sẽ không còn là một vật chất lạnh băng nữa, mà đã hàm chứa một thái độ về cuộc sống, là một phương thức truyền đạt dưới góc độ sinh lý.
Phương thức truyền đạt này chính là cách thức mà một doanh nghiệp muốn truyền tải tin tức đến người sử dụng.
Loại thông tin này một khi được những người có cùng lực hấp dẫn biết đến thì đại bộ phận những người này sẽ trở thành những khách hàng trung thành, bởi vì “sức hấp dẫn” này là độc nhất vô nhị thế nên mức độ trung thành cũng sẽ khó bị lay động.
Ví dụ như Levis thì phong cách phóng khoáng, kỳ quái, Luis Vuiton thì theo phong cách cao quý cổ điển.
Còn nhắc đến vấn đề tính nhân văn, sự quan tâm, chăm sóc – Điều này vốn đã được media xào đi xào lại rồi – đối với vấn đề này thì cách lý giải của tôi rất đơn giản, ví dụ như bây giờ tôi nhìn thấy một con dao thái rau, tôi sẽ bất giác nhớ đến một tối mùa đông lạnh lẽo âm u, mịt mù, mẹ đang bận rộn trong phòng bếp để làm cơm tối cho gia đình.
Dao thì sắc lạnh, nhưng hồi ức thì ấm áp, đây chính là sức mạnh của tính nhân văn.
Dứt lời, tôi bất an ngồi xuống đợi Lâm đại nhân nhận xét.
Lâm đại nhân vẫn ngồi nguyên tại chỗ, hai tay đang khoanh lại, trong ánh mắt hàm chứa ý cười.
Anh lên tiếng: Trương Diệu Hoa, lần này Trung Thiên có thay đổi mô hình.
Công ty con của tập đoàn đã đưa ra một loại dao có rất nhiều tính năng, lúc Trung Thiên yêu cầu công ty con này làm quảng cáo về dụng cụ nhà bếp, cũng nói luôn cho họ ý tưởng quảng cáo của bộ dao này.
Hiện tại mọi người trong phòng kế hoạch trong tay đều có rất nhiều việc, không thể kịp tiến hành nhiều quảng cáo đồng thời như vậy được.
Ý tưởng quảng cáo về bộ dao này một mình cô làm đi.
Loại quảng cáo về đồ dùng này trong nước vẫn còn hiếm, cạnh tranh không khắc nghiệt, hơn nữa công ty con này chỉ yêu cầu phương án quảng cáo, trước mắt điều tra nghiên cứu thị trường đã làm xong, cô đừng tự tạo áp lực quá cho bản thân, sau khi làm xong đề án thì đưa qua cho tôi xem.
.