Dịch: Minovan
Sáng sớm năm mới, tôi lười biếng tỉnh giấc.
Người nằm bên gối, Lâm đại nhân đã tỉnh dậy từ lâu.
Bầu trời bên ngoài cửa sổ là một màu xám xịt, giống như những làn khói dày đặc không ngừng bốc lên từ những ống khói công xưởng ở quê nhà vào đầu những năm 90, bao phủ lên một cảm giác dồn nén, chán chường.
Tôi lười biếng nằm trên giường, nghe thấy giọng Lâm Tư Thông vẫn đang ngái ngủ làm nũng với Lâm đại nhân.
Từ khe cửa nhìn ra, Lâm đại nhân đang mặc một bộ vest màu đen, lặng lẽ giúp Lâm Tư Thông mặc một chiếc áo khoác cũng màu đen như vậy.
Lâm Tư Thông lầm bầm một vài câu gì đó, Lâm đại nhân có vẻ không quan tâm, kéo tay nó ra ngoài, cũng không kịp đợi tôi mặc thêm chiếc áo khoác đi ra ngoài nói một câu tạm biệt.
Lâm đại nhân làm sếp của tôi đã quá lâu nên quen rồi.
Tôi cũng quen với việc làm thư ký của anh ấy.
Thông thường, khi sếp cần làm một việc gì đó thì thư ký sẽ lên tiếng nhắc nhở, còn khi bản thân người ấy muốn làm chuyện gì đó thì không có nghĩa vụ phải báo cáo cho thư ký biết.
Công việc của anh vốn rất bận rộn, cho dù giảm bớt đi một nửa các bữa đối ngoại thì về cơ bản cũng có thể khiến anh làm tới bạt mạng.
Thế nên khi tôi làm bạn gái anh đồng thời cũng kiêm nghiệm luôn vị trí của một thư ký – Những gì không nên hỏi thì không nên hỏi, những gì nên hỏi tốt nhất vẫn không nên hỏi.
Lâm đại nhân và Lâm Tư Thông lần nầy đi ra ngoài một mình, nhưng tôi cũng sẽ không hoài nghi như những người phụ nữ khác.
Tôi không phải là một người có tính nghi ngờ cao, chẳng qua là tưởng tượng hơi phong phú một chút.
Bởi vì khoảnh khắc khi cánh cửa đóng lại, ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu tôi không phải là họ giấu tôi đi đâu đó mà là hai cha con họ không đi quay The Matrix thực sự là quá đáng tiếc rồi.
Tôi lại quay về với cuộc sống trạch nữ trước kia.
Ban ngày lên lướt diễn đàn, cùng người khác tìm hiểu về những sắc thái của cuộc sống này.
Ngoài việc vồ lấy sofa, ghế tựa ra thì tôi cũng làm những việc vô cùng có ích cho cuộc sống này: ví dụ mua sắm online, chơi pikachu hoặc nấu cháo điện thoại gì đó.
Hồi trước khi không có bạn trai thì không cảm thấy thời gian ở một mình lại trôi qua lâu đến vậy.
Bởi vì tôi là một người luôn biết trân trọng thời gian và tiền bạc, tôn thờ chủ nghĩa: một tấc thời gian một đồng tiền, một đồng tiền mua một tấc thời gian.
Đã từng có lúc dù dùng 24 giờ để ngủ tôi vẫn còn thấy quá ít, chỉ ước sao một ngày có 28 giờ đồng hồ để tôi có thể dễ dàng sắp xếp, như vậy tôi có thể dành ra những 4 tiếng cho đam mê lướt web của mình.
Thế nhưng bây giờ đã khác rồi, sau khi có bạn trai, nhất là có một người bạn trai giàu có thì tiền bạc cũng có thể dễ dàng có, thời gian của một đồng tiền bạc cũng trở nên dư thừa.
Tôi liên tục xem đồng hồ, không ngừng nhìn những đám mây xám xịt ngoài cửa sổ đang biến đổi không ngừng, một lúc thì biến thành chó con, một lúc biến thành con trâu.
Thời gian trôi như một chuỗi chuyển động chậm, vô vị đến cùng cực.
Đến lúc không còn việc gì để làm nữa, tôi chuẩn bị đi làm bento tình yêu, định cho cha con Lâm đại nhân một chút bất ngờ.
Tuy rằng từ trước đến nay, tài nghệ nấu nướng mà tôi thành thạo nhất là nấu mỳ gói, thế nhưng cơm hộp bento được coi là một trong những món ăn vô cùng đặc sắc của gái ế, được các chị em trong công ty tôi vô cùng đón nhận.
Dưới lời mời gọi nhiệt tình của giới gái ế trong công ty, tôi đã từng thành công làm ra một nắm cơm từ hình trái tim biến thành hình vuông, hình dáng cũng đơn giản mà “hào phóng”, màu sắc xanh đỏ lẫn lộn, để tặng cho các bé trai bé gái nhỏ tuổi làm bữa phụ còn đâu những người cùng tôi làm cơm hộp lúc đó đều nhìn hộp cơm của tôi mà cười lăn lộn, cho rằng tôi không thèm làm cơm cho bạn trai ăn mà nhảy cóc đến mức độ làm cho con luôn rồi.
Tôi nghĩ lại mấy chị đồng nghiệp này tuy rằng không tường tỏ thiên văn địa lý, không biết xem thiên tượng nhật nguyệt, nhưng đã có thế sớm đoán được ngày mà tôi thoát khỏi hàng ngũ gái ế cũng chính là ngày tôi được tặng miễn phí một đứa con trai.
Họ không đến cầu vượt ngồi xem bói thì đúng thật là tiếc cho một tài năng.
Tôi tiếp tục phát huy trí tưởng tượng của mình, một hộp cơm Cừu vui vẻ phiên bản gầy sắp ra lò rồi.
Tôi phấn kích đến mức đặt hộp cơm ra chỗ bắt mắt nhất ở ngoài phòng khách, tưởng tượng lát nữa khi Lâm Tư Thông ngạc nhiên mừng rỡ, lập tức hô mẹ yêu vạn tuế sau đó sẽ là khung cảnh hai mẹ con ôm nhau đẹp đẽ, khung cảnh ấy khiến tôi không kìm được phải mỉm cười.
Không chờ đến lúc nụ cười ấy có thể trở nên ngu ngốc hơn, cuộc gọi liên hoàn như muốn đoạt mạng của Lâm Lâm khiến tôi giật mình bừng tỉnh.
Cô ấy hiếm khi nghiêm trọng gọi tôi ra Starbucks một chuyến.
Nếu như Lâm Lâm chỉ đơn thuần muốn kiếm tôi nói chuyện, vậy sẽ đến một quán ăn ven đường tiết kiệm một chút, còn đến một nơi an tĩnh, đậm chất tiền như Starbucks để đốt tiền, vậy thì câu chuyện này chắc chắn phải có hàm nghĩa sâu xa rồi, ít ra thì những chuyện cô ấy sẽ nói không phải mấy chuyện linh tinh có cũng như không, ít nhất đó phải là một câu chuyện có sức sát thương.
Tôi đến quán Starbucks cách nhà Lâm đại nhân khoảng nửa giờ đồng hồ, trông thấy Lâm Lâm đang đeo kính đen ngồi trong quán, bàn sát cửa sổ.
Hôm nay ngoài trời âm u, mịt mờ, nhìn dáng vẻ Lâm Lâm đeo kính đang nhìn ra ngoài, không những khiến người khác lầm tưởng cô ấy bị mù mà còn nghĩ rằng cô ấy là một minh tinh hạng 2 đang thèm khát, theo đuổi sự nổi tiếng.
Tôi bước nhanh đến trước mặt Lâm Lâm.
Lâm Lâm thấy tôi, lập tức kéo kính xuống, liếc mắt nhìn tôi một lượt rồi lập tức vào chủ đề chính: Yêu tử, Phương Dư Khả nhìn thấy bức ảnh của anh Lâm rồi.
Trong lòng tôi khẽ cười thầm, con nhóc này, không phải bức ảnh đấy khiến gia đình loạn lên hết rồi chứ.
Tôi lên tiếng: Đáng đời, ai bảo cậu kết hôn rồi mà còn vươn bàn tay tội ác tới người chồng đã có vợ chứ? Cậu tự xem bản thân mình đi, bình thường rảnh rỗi đi trộm hoa quả là được rồi, còn học theo người khác làm xằng bậy.
Phương Dư Khả phát hiện trong điện thoại của cậu có ảnh người khác đương nhiên là tức giận rồi nhất là lại còn là bức ảnh hư ảo đó nữa.
Cậu khiến cho Phương Dư Khả một người đàn ông tốt cuối cùng của thế kỷ 21 này lại phải chịu tổn thương tới như vậy.
Phương Dư Khả cũng là bị dồn tới bước đường cùng, diệt cỏ tận gốc, khôi phục chế độ phụ hệ.
Hiểu ý tứ của chồng rồi, cậu lập tức về viết một bản kiểm điểm, viết phải thành thật, sức viết phải dồi dào.
Làm chị em tốt, tớ sẽ sửa lại cho trau chuốt hộ, chúng ta không cần trông đợi kiệt tác lưu danh thiên cổ mà cần sự giản dị chân thành, dễ dàng tiếp cận người đọc, khiến cho Phương Dư Khả không thể nhẫn tâm ra tay.
Lâm Lâm nghiến chặt răng nói: Phương Dư Khả không giận gì hết.
Tôi cười ngốc nghếch: Thế chẳng lẽ Phương Dư Khả đang tự ti vì thân hình không được đẹp như anh Lâm sao?
Lâm Lâm lại đeo chiếc kính mắt hàng hiệu của mình lên rồi nhìn ra ngoài cửa sổ.
Một lúc lâu sau cô ấy mới bình tĩnh quay lại lên tiếng: Không phải nhà tớ có chuyện gì mà là cậu có vấn đề rồi đó.
Yêu tử, trước tiên cậu nói cho tớ biết, tình cảm cậu dành cho anh chàng họ Lâm kia sâu đậm đến mức nào rồi?
Tôi đoán rằng những lời mà Lâm Lâm sắp nói ra đấy chắc sẽ là những điều không tốt về Lâm đại nhân, thế nhưng việc tình cảm sâu đậm đến mức nào, sao tôi có thể miêu tả được đây? Không thể lấy thước để đo, không thể lấy cân để thử.
Tôi chỉ biết rằng khi tôi yêu thầm anh ấy đã từng phải chịu sự dằn vặt của lương tâm và đạo đức, rồi hạnh phúc đến phát điên khi biết tin người ấy còn độc thân, rồi lại đau đớn như đứt từng khúc ruột khi biết rằng anh ấy đã có người mình thích, còn có sự hạnh phúc đến tột cùng khi được anh tỏ tình.
Nếu như tất cả những sắc thái tình cảm của tôi nửa năm này đều xoay quanh anh ấy, vì anh ấy mà vui vẻ, vì anh ấy mà lạc lõng, một thứ tình cảm như thế có phải là đã quá sâu rồi không?
Tôi nhìn Lâm Lâm rồi trả lời: Cậu có việc gì cứ nói luôn đi.
Lâm Lâm hít sâu một cái: Là như thế này, bức ảnh mà cậu bảo rằng là thân hình đẹp ấy tớ đã xóa đi từ lâu rồi.
Trong máy tớ giữ bức ảnh như thế cũng không được hay lắm, giữ lại để gia đình tớ nổi phong ba hay sao.
Nhưng mà bức ảnh chụp chung của cậu và anh Lâm trong một buổi party tớ vẫn còn giữ, vô tình bị Phương Dư Khả nhìn thấy được nên tớ cũng trịnh trọng giới thiệu vị kia nhà cậu, cũng sẵn tiện giới thiệu luôn về công ty của anh ta cũng như mối quan hệ của hai người.
Lâm Lâm căng thẳng liếc nhìn tôi một cái, Tôi không nhìn rõ được ánh mắt của cô ấy sau cặp kính nhưng vẫn có thể đoán được dáng vẻ căng thẳng đó.
Cho dù Lâm Lâm là bạn thân nhất của tôi thì những lời của cô ấy nói ra tôi cũng không thể hoàn toàn tin là thật.
Tình yêu vốn dĩ phải có sự tin tưởng.
Tôi và Lâm đại nhân đến với nhau đã không dễ dàng không thể vì một vài chuyện mà nảy sinh sự hoài nghi.
Lâm Lâm tiếp tục nói: Hồi Phương Dư Khả học năm nhất đại học đã từng có duyên được gặp anh Lâm một lần.
Lúc đó, anh Lâm còn chưa ngồi tới vị trí như bây giờ.
Hồi đó chỉ là một giám đốc kế hoạch ở một công ty tư nhân nhà họ Như mà có mối quan hệ khá tốt với nhà họ Phương.
Con gái rượu nhà họ tên là Như Đình cũng là bạn thanh mai trúc mã với Phương Dư Khả, là bạn thân thiết nên cô ấy cũng thích chia sẻ với Phương Dư Khả một số bí mật mà người khác không được biết.
Tôi trợn mắt nhìn cô ấy, lại bắt đầu lạc đề như một thói quen.
Cái tên Như Đình này tôi cũng đã từng nghe qua, là một thiên kim tiểu thư, cũng từng là tình địch mạnh nhất của Lâm Lâm.
Cuối cùng Phương Dư Khả không chọn cô gái môn đăng hộ đối ấy mà chọn Lâm Lâm một người có gia cảnh bình hường, hơn nữa sau khi kết hôn vì để ý đến cảm xúc của Lâm Lâm nên cũng rất ít nhắc đến những chuyện cũ này.
Lần này vì Lâm đại nhân, cũng vì người bạn thân nhất của Lâm Lâm là tôi, chuyện cũ lại được nhắc đến, chắc rằng cũng khiến Lâm Lâm bắt đầu ghen tuông, mà Lâm Lâm ghen sẽ không bao giờ thể hiện ngay lúc đó, mà trong những ngày tháng tới đây mới đột ngột phát tác, tôi nghĩ cuộc sống những ngày tới của Phương Dư Khả sẽ khá là đau khổ đây.
Lâm Lâm nói: Một trong những bí mật đó có liên quan tới anh Lâm nhà cậu.
Nghe nói anh ta đã từng kết hôn đúng không.
Tất nhiên đây không phải là bí mật gì.
Nếu chưa kết hôn mà có con thì mới giống bí mật hơn.
Thế nhưng Lâm tổng kết hôn chưa được một năm, vợ mới cưới của anh ta đã nhảy lầu tự sát.
Chuyện này lúc đó ở chi nhánh chỗ anh ta làm việc cũng đồn đại ầm ĩ, nhưng cũng không tính là bí mật.
Chuyện bí mật nhất vẫn còn ở phía sau cơ, mà chuyện bí mật dù có bí mật tới cỡ nào cũng bị Như Đình đào được ra.
Thế nên mới nói, so với tay cảnh sát hồi đó đến điều tra cái chết thì Như Đình còn tận tâm hơn nhiều.
Nhớ năm đó tặng sinh nhật cô ta cái súng đúng là nhầm quà mà, nếu sớm biết thì tặng cô ta cái dùi cui giống của cảnh sát cô ta mới vui.
Phản ứng của tôi vốn không nhanh nhạy, cộng thêm cách kể chuyện vô cùng tùy ý của Lâm Lâm, bên trong lại còn có nhân vật Như Đình này nữa.
Đột nhiên tôi cảm thấy có chút hoảng hốt, có cảm giác như chuyện mà tôi đang nghe đây giống như kịch bản sườn của một bộ phim truyền hình, không có quá nhiều liên quan tới tôi.
Lâm Lâm uống một ngụm Moca rồi nói tiếp: Như Đình đã điều tra ra, hồi đó anh Lâm bị giám đốc chi nhánh gọi đi tiếp khách, sau cơn say thì mắc lỗi lầm, bất cẩn lên giường với con gái của giám đốc.
Cậu thử nghĩ xem làm gì có cái lý nào mà một giám đốc ra ngoài tiếp khách còn gọi cả con gái theo? Đây rõ ràng là một vở kịch gạo nấu thành cơm bố tình con nguyện.
Hơn nữa trong vở kịch này, vào thời khắc quyết định ông trời còn cố tình để lại hậu quả.
Lên giường có một lần mà con gái ông giám đốc kia đã trúng thưởng rồi.
Sau khi hai người bọn họ theo lý kết hôn, anh Lâm chỉ trong vài năm mà một bước lên mây, liên tiếp được trọng dụng, tiếp nhận không ít những dự án quan trọng.
Trùng hợp là lúc đó ba của Như Đình, vốn là Tổng Giám đốc của tổng công ty đã tiến hành sắp xếp lại công ty, cho vị giám đốc của chi nhánh đó nghỉ hưu sớm và đề bạt anh Lâm thay thế vị trí của ông ta.
Ông giám đốc đó dù phải về hưu sớm cũng không có ý kiến gì, dù sao thì công ty đó vốn là sản nghiệp nhà họ Như, ông ta và nhà họ Như lại không có quan hệ ruột thịt gì cả, nên sớm muộn gì cũng sẽ phải cáo lão về hưu, trước khi nghỉ còn có thể bàn giao lại vị trí của mình cho con rể nhà mình cũng coi là chuyện tốt rồi.
Không nghĩ tới ông ta về hưu chưa đầy nửa năm, con gái ruột ủa mình lại nhảy lầu tự sát, lúc còn sống cũng không lưu lại lời trăn trối nào.
Kẻ đầu bạc tiễn người tóc xanh, khiến cho ông ta đau buồn tới không có cách nào lý giải nổi liền chạy đi hỏi tội con rể mình.
Con rể không ngờ lại hết sức thờ ơ, nói rằng năm đó hai người họ lấy nhau chỉ vì trách nhiệm một đêm tình, hôn nhân giữa hai người họ không có tình yêu, mới bắt đầu đã là một sai lầm, mới tạo nên một kết quả đáng tiếc thế này.
Đến cuối cùng làm cho ông giám đốc cũ kia tức đến mức suýt nữa ngất đi, mắng thẳng mặt anh ta là đồ lòng lang dạ sói, một kẻ khốn nạn lợi dụng con gái ông ta để có quyền lực.
Chưa đến hai năm sau, ông ta cũng tiêu luôn, xuống Hoàng Tuyền hội ngộ với con gái mình.
Thế nên một số người biết được một vài nội tình câu chuyện đều cho rằng anh Lâm là một người thâm độc, qua cầu rút ván.
Hơn nữa chiếc cầu mà anh ta rút lại là chiếc cầu của vợ anh ta, đủ để thấy thủ đoạn thâm độc thế nào.
Sau khi diễn giải câu chuyện xong, Lâm Lâm hỏi tôi: Hôm nay Lâm tổng có nói với cậu anh ta đi đâu không?
Tôi lắc lắc đầu, trong đầu là một mảnh đen kịt trống rỗng.
Lâm Lâm thở dài một hơi: Quả nhiên là không nói gì với cậu.
Chuyện cũ của Lâm Tử Tùng, Phương Dư Khả đã kể cho tớ nghe vào tối hôm sinh nhật Lâm Tư Thông rồi.
Vốn dĩ còn đang do dự xem có nên nói với cậu không, nhưng hôm nay tớ đi tham gia tang lễ một người trong họ của Phương Dư Khả, cậu thử đoán xem tớ đã gặp ai ở chỗ nghĩa trang đó? Lâm Tử Tùng và Lâm Tư Thông.
Chắc chắn anh ta đang đi tảo mộ cho vợ trước của anh ta.
Việc đầu tiên trong ngày đầu tiên của năm mà anh ta nghĩ tới là đi tảo mộ cho vợ trước chứ không phải ở bên cậu.
Bây giờ mối quan hệ của hai người cũng đã rõ ràng rồi, vậy thì vì sao lại không đi cùng cậu chứ? Cho dù cậu không đi cùng thì cũng có thể nói trước một câu mà.
Lúc đó tớ đã có dự cảm không ổn, nên liền chạy từ chỗ tang lễ về đây gặp cậu luôn.
Tôi nhìn tạo hình toàn đen của cô ấy, cộng thêm với cặp kính đen kia, quả thật là ngoài khả năng là người mù với minh tinh hạng hai ra thì còn có khả năng đi đóng phim The Matrix nữa.
Phong cảnh ngoài cửa sổ vẫn tiêu điều.
Những ánh nắng vàng nhạt gian nan xuyên qua những tầng mây dầy đặc tỏa ra một chút ấm áp, nhưng lại không đủ để sưởi ấm những người qua đường đang vội vã bước đi ngoài kia.
Tôi tựa vào bên cửa sổ một lúc, cố gắng sắp xếp lại câu chuyện mà Lâm Lâm vừa mới kể, có cảm giác như một câu chuyện thời dân quốc khó lòng tưởng tượng nổi.
Tôi sống đến đây đã 27 năm, từng đọc bao quyển tiểu thuyết, từng xem bao nhiêu bộ phim, nhưng vẫn luôn cho rằng những việc như tự sát là một chuyện cách tôi rất xa, như thể là đầu bên kia của vũ trụ vậy.
Những người bên cạnh đều hạnh phúc khỏe mạnh, thậm chí có một số người vẫn còn đang nghĩ tìm cách để kéo dài sinh mệnh của mình, tại sao lại còn có người đi tìm cái chết chứ? Hơn nữa chỉ trong một khoảng thời gian vô cùng ngắn, tôi liên tiếp nghe được tin mẹ của Vương Hiên Dật tự sát, rồi đến vợ cũ của Lâm đại nhân tự sát.
Mà người thì cũng đã mất, tôi không còn cách nào để đi tìm kiếm sự thật được nữa.
Kể từ khi tôi và Lâm đại nhân trở thành người yêu, chúng tôi vẫn luôn tìm cách tránh nói đến vợ cũ của anh.
Tôi vẫn tưởng rằng anh đã từng yêu tha thiết cô ấy, và đoạn tình cảm đó là một phần trong cuộc sống của anh.
Tôi yêu anh, cũng sẽ tiếp nhận việc trong ký ức của anh có cất giữ một mối tình đẹp đẽ.
Tôi cảm thấy mình là một người hào phóng, rộng lượng, không giống những người phụ nữ luôn theo đuổi một thứ tình cảm thuần khiết 100%, một tình yêu hoàn mỹ 100%.
Dù sao thì Lâm đại nhân đã hơn 30 tuổi, nếu như trong tình cảm không có người cũ mới là một việc kỳ lạ.
Bây giờ mới thấy, con mắt của tôi đúng là hạn hẹp, chuyện cũ này hóa ra lại không giống một câu chuyện tình cảm cũ, mà giống với một câu chuyện cũ về người đàn ông đã dùng cách nào để lợi dụng người phụ nữ của mình để thành công thì đúng hơn.
Tôi vẫn cho rằng mình là cô bé lọ lem, chờ được một người chồng như ý có tình có nghĩa, giống như chim sẻ biến thành phượng hoàng trong phim truyền hình khiến tất thảy mọi người đều ghen tỵ ngưỡng mộ.
Không ngờ tới hóa ra đây là một bộ phim lịch sử chính kịch, kể về quá trình phấn đấu của một người đàn ông, ý nghĩa chính muốn biểu đạt là nắm bắt lấy tất cả cơ hội là có thể thành công.
Sau khi đã thành công rồi, tiền bạc, quyền lực thậm chí kể cả thứ tình yêu mà người ta từng nói không thể dùng tiền để mua cũng đều có thể sở hữu hết.
Tôi vốn dĩ muốn giải thích hộ anh vài câu, lại chợt phát hiện ra những gì tôi hiểu về anh lại quá ít.
Tôi chỉ có thể nhớ lại những chuyện vụn vặt đã qua.
Những chuyện vụn vặt này vốn dĩ đã nên chìm sâu dưới bể sâu ký ức, nhưng đột nhiên nhờ câu chuyện rắc rối phức tạp này lại cuộn trào dữ dội.
Tôi nhớ lại lần đầu tiên khi anh tới nhà tôi xem chương trình truyền hình kia, anh từng nói “Nếu như sau này Thông Thông có bỏ nhà ra đi, cũng phải có người chịu trách nhiệm có thể tìm được nó.” Bây giờ nghĩ lại, chẳng có người đàn ông nào khi đang xem tiết mục về tình cảm cha con lại có suy nghĩ con mình sẽ bỏ nhà ra đi, huống hồ Lâm Tư Thông là một đứa bé vô cùng ngoan ngoãn.
Thế nhưng lúc đó, vẻ mặt của Lâm đại nhân vô cùng lo lắng, giống như việc này trong cuộc sống về sau đã được định sẵn sẽ xảy ra vậy.
Nếu như những gì Lâm Lâm nói là thật, vậy thì người nghe thấy câu chuyện này xong còn tuyệt vọng hơn cả tôi làm gì có ai ngoài Lâm Tư Thông.
Người bố luôn yêu thương mình hóa ra lợi dụng mình để leo cao trong sự nghiệp, hơn hết lại còn ép mẹ mình chết.
Ngoài việc bỏ nhà ra đi thì còn có thể làm gì nữa đây? Còn có câu nói của mẹ Lâm đại nhân ngày đó “Những chuyện cũ, quên hết đi.
Khởi đầu mới, thật tốt.” Lúc đó tôi vẫn cảm thấy khó hiểu, bây giờ nghĩ lại, hóa ra đều có ẩn ý cả.
Từ trước đến nay, Lâm đại nhân đều không muốn nhắc đến chuyện mình kết hôn ở công ty, cũng không bao giờ nói đến những việc có liên quan tới vợ mình.
Cho dù là trong lúc làm việc tôi có vô tình nhắc đến vợ anh, anh vẫn luôn trốn tránh chủ đề ấy.
Lâm Lâm ngồi trước mặt tôi, không biết nên làm thế nào, kính mắt đen lại được hạ xuống, trong đôi mắt ấy ngập tràn sự lo lắng: Yêu tử, anh ta và vợ trước là do một đêm tình mà thành, cậu với anh ta cũng từng bắt đầu vì thế.
Cậu nghĩ lại xem, hai người có nên tiếp tục hay không?
Tôi cố ép bản thân mình nở một nụ cười: Tớ đâu có giá trị nào để lợi dụng đâu, Nếu như một đêm đó đã được sắp đặt sẵn, thì nhiều nhất cũng chỉ là thực hiện thủ đoạn tình yêu thôi, ít ra là vì tớ, là vì tình yêu cao cả, còn làm vì cô ấy là vì tiền tài dơ bẩn.
Nếu so ra như vậy, tớ hạnh phúc hơn nhiều so với cô ấy không phải sao.
Lâm Lâm bước qua ngồi bên cạnh tôi, nắm chặt lấy vai tôi rồi nói: Yêu tử, cậu đừng coi như không phải việc của mình có được không? Phản ứng của cậu như vậy không bình thường chút nào.
Thà rằng cậu chạy đi tìm anh ta hỏi xem liệu có phải là thật không hoặc mắng tớ nhiều chuyện, ít ra thì cũng phải có chút cảm xúc gì chứ.
Tớ cũng đã nghĩ kỹ rồi, sau khi nói xong với cậu chuyện này, ít cũng phải nửa năm nữa cậu không thèm đếm xỉa đến tớ.
Tớ cũng đã chuẩn bị tâm lý kỹ càng rồi.
Tôi vẫn bình tĩnh nói với cô ấy: Sao tớ lại không thèm đếm xỉa đến cậu chứ? Chỉ là cậu không thể tiếp tục nhìn tớ bị người khác che giấu mà vẫn sống hạnh phúc như một đứa ngốc thôi mà.
Nếu như Phương Dư Khả có làm chuyện gì thất đức bên ngoài, tớ cũng sẽ lập tức nói với cậu.
Hiện tại tớ chỉ còn cách coi như không phải việc của mình mà thôi, tớ sợ một khi mình kích động rồi sẽ chạy thẳng tới chỗ anh ấy để có một kết quả nào đó, đến lúc đó người đau đớn buồn khổ nhất không phải là tớ, mà là Lâm Tư Thông.
Lâm Lâm, ai cũng nói mẹ kế khó làm, tớ cũng không phải là một người có thể sống một cách hòa hợp với trẻ con, thế nhưng tớ và Tư Thông thực sự có duyên mẹ con mà.
Dù không phải con ruột, nhưng lại như con ruột.
Tớ không hy vọng thằng bé phải chịu tổn thương.
Sao tớ có thể trơ mắt ra nhìn một đứa bé đáng yêu như Tư Thông chỉ vì những chuyện tồi tệ, dơ bẩn của người lớn mà bị hủy hoại chứ? Nếu như tớ không coi như không phải việc của mình, tớ sẽ đi suy đoán xem liệu Lâm đại nhân có phải vì bù đắp sự thiếu thốn tình thương người mẹ của Lâm Tư Thông mới muốn đến với tớ hay không.
Nếu vậy thì ngay đến lý do vì tình yêu cao cả cũng không còn nữa rồi.
Cậu nói xem vậy thì tớ có phải nên học theo vợ cũ anh ấy mà nhảy lầu tự sát không? Hồi trước lúc còn nhỏ, chúng ta đều nói hoàng tử và công chúa sống hạnh phúc bên nhau, thế nhưng làm gì có ai nghĩ tới việc Hoàng tử có thể là người xấu? Hoàng vị có hợp pháp hay không? Dưới chân quyền lực đã nhuốm biết bao nhiêu máu tươi? Haha.
Nhà họ Trương tớ chính trị cứng rắn, thứ xa xỉ như tình yêu có thể không có nhưng con người nhân tâm phải quang minh chính đại.
Cho dù bây giờ giới quan trường vẫn còn lục đục đấu đá, khói lửa mịt mùng nhưng đặt cược cả gia đình mình, đặt cược gia đình người khác thậm chí còn là sinh mệnh người khác, tớ không cược nổi.
Lâm Lâm, cậu yên tâm, tớ sẽ cố gắng suy nghĩ một cách lạc quan, nghĩ rằng biết đâu có thể Lâm đại nhân bị oan thật.
Tớ biết, miệng lưỡi thế gian, bẻ cong bóp méo.
Tớ buộc phải coi như không liên quan để suy nghĩ thật kỹ.
Sau khi nghĩ kỹ xong, tớ sẽ tự biết phải làm gì là tốt cho mình.
.