5.
Trở lại biệt thự ở trung tâm thành phố trong sự vô tri.
Đèn phòng khách vừa bật lên, một người đàn ông với gương mặt không cảm xúc ngồi trên sofa.
Suýt chút nữa dọa tôi ngất xỉu.
Đây chẳng phải là vị kim chủ số 3 của tôi, Giang Dật Xuyên, tổng giám đốc của tập đoàn Giang Thị danh tiếng lẫy lừng sao?
Sững sờ ba giây, tôi quay đầu chạy.
Cửa lớn đóng sầm lại ngay trước mặt tôi.
Ngẩng đầu lên nhìn, đối mặt với gương mặt tươi cười xen lẫn nét lưu manh, cà lơ phất phơ.
“Chị à, còn chưa nói rõ ràng đã muốn chạy đi đâu?”
Choáng, kim chủ số 2.
Cậu út quần là áo lượt của nhà giàu số một châu Á, Âu Trạch.
Tấn công trước sau, tôi quyết định giả ch.
ết.
Theo tình thế, tôi yếu ớt ngã trên đất, bất tỉnh nhân sự!
Chú sói con Âu Trạch hơi hoảng hốt: “Chị ơi!”
Giang Dật Xuyên thong thả bước tới trên đôi chân dài, từ trên cao nhìn xuống tôi, giọng điệu lạnh nhạt:
“Ngất thật hay ngất giả?”
Lúc này tôi không nên nói.
Nhưng tôi không quản được miệng mình.
Thế là tôi nhắm chặt mắt, khóe miệng giật giật: “Ngất giả.
”
Âu Trạch:!
Giang Dật Xuyên:!
“Đứng lên.
”
Giọng điệu Giang Dật Xuyên bình tĩnh, lờ mờ bộc lộ sự tứ.
c gi.
ận.
Tôi chậm rãi bò dậy khỏi mặt đất.
Âu Trạch dựa vào tường, nhướng mày nhìn tôi, trong đôi mắt đào hoa mang theo một nụ cười khó đoán: “Chị rất biết chơi đấy.
”
Tôi: “…Hai người nghe em ngụy biện đã.
”
Còn chưa dứt lời, cửa chính đã mở ra.
Cố Ngôn Chu đi tới với đôi mắt đỏ hoe.
Giang Dật Xuyên và Âu Trạch lặng lẽ nhìn về phía anh ta.
Anh ấy sững sờ ba giây, nước mắt lăn xuống.
“Lạc Lạc, chỉ vì hai người bọn họ em mới không chịu chấp nhận anh sao?”
Đây là vị kim chủ số 1 mới bị tôi đá, thái tử của giải trí Thành Hoa, Cố Ngôn Chu.
Người này xem như tôi đã nhìn nhầm.
Là một tên cuồng yêu.
Mới quen tôi ba tháng đã muốn cắt đứt với đám oanh oanh yến yến ngoài kia đưa tôi lên làm chính thất.
Chính thất, chính em gái anh ấy.
Phải cách xa cha nội cuồng yêu này một chút.
Tôi cắt đứt với tên này ngay lập tức.
3 kim chủ chỉ còn 2 người.
Nhưng anh ta cũng không chịu từ bỏ, suốt ngày lắc lư trước mặt tôi, đôi mắt đỏ hoe hỏi tôi có gả không.
Gả em gái anh đấy.
–
“Ơ, đủ người rồi.
”
Âu Trạch cười vỗ tay một cái.
Giang Dật Xuyên cười khẩy: “Nào, cho bọn anh xem bảng xếp lịch ngày quốc khánh của em đi.
”
Tôi:.
.
6.
Chớt mất.
Ba người đàn ông ngồi dàn hàng trên ghế salon, nhìn tôi xếp lịch ngày lễ quốc khánh.
“Bữa sáng ngày 1 tháng 10, Âu Trạch.
”
“Bữa trưa ngày 1 tháng 10, Cố Ngôn Chu.
”
“Bữa tôi ngày 1 tháng 10, Giang Dật Xuyên.
”
“Từ ngày 2-7 tháng 10, cục cưng yêu nhất trên đời.
”
Hàng mi dài của Âu Trạch run run, nhìn xung quanh hai người kia: “Cục cưng yêu nhất trên đời là ai?”
Cố Ngôn Chu cụp mắt xuống, giọng điệu tủi thân: “Không phải tôi.
”
Giang Dật Xuyên nhắm mắt lại, sắc mặt tái nhợt, không nói lời nào.
Âu Trạch nhìn về phía tôi, tôi nhìn con mèo màu cam đang bò trên giá.
Âu Trạch: “…”
“Không phải chứ, em đập vào chị 2000 vạn, chị chỉ ăn một bữa sáng với em, con mèo mập này chả làm sất gì, chị ở cùng nó 6 ngày???”
Tôi: “Ừm.
”
Âu Trạch:…
Giang Dật Xuyên ngước mắt, giọng nói lạnh nhạt: “Ba người bọn anh còn thua cả một con mèo?”
Tôi: “Ừm.
”
Giang Dật Xuyên cười khẩy, ném bảng phân ca của tôi lên bàn trà nhỏ.
“Bỡn cợt với bọn anh như vậy thế đã nghĩ đến hậu quả chưa?”
Tiếng “loảng xoảng.
”
Tôi ngất đi.
Ngất thật.
.