Khi tôi xuyên qua đây, cốt truyện đã gần đi đến hồi kết.
Ầm một tiếng, cánh cổng điện Phương Tê đổ sập xuống.
Nam chính Khương Yếm cùng nữ chính Lạc Thanh mặc áo giáp màu bạc, đứng ngược sáng đang từ từ bước vào.
Mà tôi, mới lên làm hoàng hậu được có nửa ngày, lúc này phượng bào đỏ thẫm trên người còn chưa kịp cởi ra, đã bị cung nhân tròng lên một dải lụa trắng, xưng là tuẫn quốc.
Từ thời Ngu Quốc đến nay, chưa một thời nào Hoàng hậu chếc hèn đến vậy, tôi nhìn mã nô trong sách lúc trước ti tiện như cỏ đang nhìn tôi với ánh mắt nặng trĩu, tay cầm trường đao như một vị sát thần.
Tôi nghĩ đến nghiệp chướng mà nguyên chủ đã từng gây ra. Tôi sợ tới mức run rẩy, nên tôi trực tiếp t..ự s..á..t mà không cần sự giúp đỡ từ các cung nhân trong điện.
Cười ĩa, nếu như bây giờ tôi không chec, rơi vào trong tay Khương Yếm, chỉ sợ sống không bằng chéccc.
Tôi mở mắt thẫn thờ nhìn trần nhà quen thuộc, mặt đần thối.
Đúng vậy, tôi không chec, lúc này đây tôi đang nằm trên chiếc giường lớn tám người ngủ vẫn còn dư chỗ như trong mấy truyện bá tổng đã miêu tả.
Cánh cổng cung điện Phương Tê lại bị ai đấy đá mạnh.
Trong lúc nguy cấp tôi vẫn còn nghĩ đến chuyện sửa cánh cổng này sẽ hết bao nhiêu tiền.
"Người đã tỉnh chưa?" Khương Yếm hỏi thái y đang quỳ gối bên ngoài điện.
"Thưa, thưa chưa." Thái y run lẩy bẩy, ông ta là vị thái y cuối cùng trong hoàng cung.
"Ha" Khương Yếm khẽ "ha" một tiếng, "Lôi xuống."
Tôi nghe thanh âm gào khóc thảm thiết của vị kia mà không khỏi cảm khái, quả là thái y, bảy tám mươi tuổi, dung tích phổi vẫn còn tốt như vậy.
Khương Yếm từ ngoài điện đi tới trước giường tôi, một bóng dài đổ xuống.
Tôi nhắm chặt hai mắt, giả chếc, khí tức xa lạ lại cường thế càng ngày càng gần, tôi có cảm giác Khương Yếm muốn bóp chếc tôi, nhưng tôi lại không dám nhìn.
"Triệu Chiêu Chiêu, đừng giả chếc." Khương Yếm chéc tiệt này, vậy mà lại dùng tay kéo mí mắt tôi lên.
Tôi không chịu nổi hắn chơi xấu, đành phải làm bộ như vừa mới tỉnh, "Ngươi, ngươi là ai."
Tôi biết cái cớ này nghe rất giả, nhưng tôi muốn sống, chỉ có thể đánh cược một phen.
"Triệu Chiêu Chiêu, đừng có làm trò nữa." Khương Yếm nắm lấy cổ áo tôi bằng đôi bàn tay to lớn, trực tiếp nhấc nửa người trên của tôi lên khỏi giường.
Ngón tay Khương Yếm rất dài, khớp xương rõ ràng, mu bàn tay bởi vì dùng sức nên gân xanh nổi lên.
Con mẹ nó tay của tên này đẹp voai~.
"Triệu Chiêu Chiêu...là ai vậy." Giờ tôi chỉ có cách cứng đầu giả ngu giả ngơ cho đến cùng.
Khương Yếm nhìn chằm chằm vào tôi một lúc lâu với vẻ mặt vô cảm, hình như hắn đang cố xác nhận lại xem tôi có phải thật sự mất trí nhớ hay không, nhìn đến nỗi tôi âm thầm sợ hãi.
Một lúc lâu sau, Khương Yếm nở một nụ cười nham hiểm, "Triệu Chiêu Chiêu là cô, mà cô là mã nô của ta."
Tôi thở dài trong lòng, cuối cùng tôi cũng đã sống sót.
Ngày hôm sau, tôi bị trói và bị ném đến một trường đua ngựa ở vùng ngoại ô phía Tây để bắt đầu cuộc sống mới như một người chăm ngựa.
Trước khi đi, toàn bộ quần áo của tôi bị lột sạch, tôi phải mặc một bộ đồ bằng vải bao bố khiến da tôi ngứa ngáy đỏ rát.
“Làm sao một nô lệ thấp hèn như ngươi lại dám mơ tưởng đến phượng bào?” Khương Yếm đúng là loại mồm mép độc địa.
Phượng bào đỏ rực cực kỳ sang trọng ở ngay trước mắt tôi, bị hắn thẳng tay ném vào trong đống củi, vải tơ tằm bén lửa cháy rụi hoàn toàn.
Công sức lao động vất vả của hàng ngàn thợ thêu điêu luyện, làm việc không quản ngày đêm lại bị lãng phí theo cách này.
Đúng như tôi dự đoán, tên này chính là nam chính, lại còn rất giàu, quả nhiên là đáng ngưỡng mộ.
Thực ra, cuộc sống của một mã nô cũng không đến mức quá mệt mỏi, việc phải làm mỗi ngày là chải lông cho ngựa, hót phân và cho bọn chúng ăn. Kể ra cũng khá nhàn hạ. Tất nhiên, trừ phần hót cức…
__________
Một tuần, tôi chỉ cần lao động hai đến ba ngày. Thời gian còn lại tôi thoả sức sử dụng.
Vì những cung nữ, thái giám và lính canh khác hoàn toàn không biết danh tính của tôi, nên tôi càng như cá gặp nước.
Phiền phức duy nhất chính là mùi cức mà thôi.
“Triệu Chiêu, mau qua đây, bữa trưa nay có chân giò này.” Tiểu cung nữ thân thiết với tôi đứng cách đó không xa hét lớn.
“Đến ngay đây!” Tôi chải phần lông mông con ngựa lần cuối, vứt dụng cụ trong tay xuống rồi nhanh chân chạy về phía cô ấy.
"Triệu Chiêu, cẩn thận!" Tiểu cung nữ lần nữa hét lên, mặt cắt không còn giọt máo.
Tôi chưa kịp phản ứng thì một con ngựa chiến màu đen phi nước đại đến nhảy qua đầu tôi.
Trái tim nhỏ bé của tôi bị doạ sợ, tôi không cần nhìn lại cũng đoán được con ngựa chỉ có thể do Khương Yếm điều khiển.
Là con ngựa tên Cao Giang, mang giáp toàn thân và mặt, giơ cao hai vó trước cùng tiếng hý lớn. Khương Yếm siết chặt dây cương, y đang mặc trang phục màu đen với thắt lưng bằng da cùng kim loại sáng bóng làm tôn lên vòng eo thon và đôi chân thẳng dài, hắn dùng đôi mắt vô cảm từ trên yên ngựa nhìn xuống tôi.
Trông cứ như là thần giáng thế vậy.
Tôi thừa nhận, nam chính này thực sự quá đỉnh.
“Triệu Chiêu Chiêu, qua đây dắt ngựa cho ta”. Tôi tỉnh mộng ngay và luôn.
‘Những nam nhân có tài sẽ giúp quốc gia ngày một hưng thịnh. Phải nhịn. Không được thất lễ.’ Tôi vừa đi vừa nhẩm trong đầu, tiến đến đầu ngựa rồi cẩn thận nắm lấy dây cương.
Khương Yếm không nhịn được lên tiếng chế nhạo tôi, “Triệu Chiêu Chiêu, đừng làm bộ làm tịch nữa! Khi còn nhỏ, chả phải ngươi cũng cưỡi ngựa rất giỏi sao? Tại sao giờ lại tỏ ra mỏng manh yếu đuối như vậy?”
Ngay lập tức, một số ký ức từ thời thơ ấu của nguyên chủ chợt hiện về.
Là một tiểu cô nương được chiều chuộng đang thư thả cưỡi một con ngựa màu hạt dẻ, kéo theo phía sau là một cậu bé gầy gò bị trói tay.
Quả nhiên, nhân vật nam chính nào cũng đều có quá khứ bi thảm.
_________
Tôi không biết mình đã phải dắt con ngựa này vòng quanh trường đua ngựa bao lâu, lưng đau nhức, chân tê cứng, bụng thì đói.
Tự hỏi lần thứ 328 rằng không phải Khương Yếm mới lên ngôi sao? Tại sao hắn lại nhàn rỗi như vậy?
Tự nhiên nghe được tiếng sấm trong khi trời quang mây tạnh. Tôi nghĩ là sắp sửa mưa. Nhưng lại chợt nhận ra đấy là do đói nên bụng tôi réo ầm ĩ. Haha… Nực cười ghê.
Nhưng có người lúc này đang sạch sẽ, thơm tho ngồi đối diện một bàn đầy thức ăn ngon, lại chỉ nếm mỗi món một miếng nhỏ. Còn tôi thì sắp chếc đói.
ĐỒ BẠO QUÂN
Khương Yếm gắp một miếng chân giò. Nghĩ đến miếng thịt tan trong miệng của mình mà tôi không kìm được sung sướng. Vừa nâng đũa lên định gắp một miếng thì đã có người mang đĩa chân giò đi.
Mắt tôi nhìn theo cho đến khi người hầu mang đi khỏi phòng.
Chỗ trống được thay thế bằng một địa bánh bao hấp mềm thơm.
“Triệu tiểu thư xuất thân cao quý, sao có thể tự mình làm? Mau, đến hầu hạ Triệu tiểu thư.” Khương Yếm thản nhiên lấy khăn lau miệng
Cái gọi là hầu hạ chính là cắt những chiếc bánh bao ra thành từng miếng nhỏ. Tối đó, tôi bị ép ăn tận ba cái bánh bao hấp lớn, tuyệt nhiên không được mọit ngụm nước.
Cảm giác như sắp chec nghẹn trước khi tôi kịp quay lại Đại Đồng quán để uống nốt phần trà nguội còn sót lại.
Những ký ức của nguyên chủ đột nhiên lại xuất hiện trong đầu tôi.
Một cậu bé gầy gò nằm trên đống rơm hôi hám, bên cạnh là ba chiếc bánh bao hấp mốc meo do nhà bếp hôm đó đưa đến. Cứng đến mức ném chó, chó v..ỡ đầu, thậm chí không có nước cho dễ nuốt.
Hắn bị phạt vì hôm đó đã doạ con ngựa màu hạt dẻ yêu quý của tiêu thư sợ hãi.
Khi Khương Yếm lên ngôi, hắn vẫn luôn bận rộn, nhưng nữ chính Lạc Thanh thì không, bấy giờ hậu cung trống rỗng, chỉ có nàng là nữ nhân duy nhất, muốn trò chuyện cũng không có ai ngồi cùng. Cho nên, tôi, được gọi đến để bồi chuyện cùng cô ấy.
Đây là lần đầu tiên tôi nhìn kỹ Lạc Thanh như vậy, quả nhiên không hổ danh là nữ chính, nét mặt vừa có uy lực vừa có phần cao ngạo, mặc một bộ y phục phượng hoàng màu vàng, khi ngồi đó, cô ấy mang trong mình vẻ uy nghiêm của hoàng tộc.
Khi cúi đầu quỳ xuống, tôi lại nhìn mình, trên người mặc y phục chăn ngựa màu xanh xám, vẫn còn vương mùi ngựa.
Tôi không khỏi cảm thấy buồn bã, phúc chưa kịp hưởng, hoạ đã thi nhau đến.
Tôi thầm chửi rủa trong lòng.
Lạc Thanh dường như không nhìn thấy tôi nên tôi phải im lặng quỳ ở đây gần một canh giờ.
Chân tôi bắt đầu cứng đờ sắp đổ gục xuống, đang lúc muốn lén lút cử động thì Lạc Thanh lên tiếng:
"Triệu tiểu thư, không cần đa lễ, nhìn lại quá khứ, ta ở dưới, ngươi ở trên, nhưng hiện giờ sự tình đã thay đổi."
Giọng nói của Lạc Thanh thành thục, có chút quyến rũ và có chút điềm tĩnh.
“Bẩm hoàng hậu, nô tì là nô lệ, theo quy định, nên hành lễ.”
Lời còn chưa dứt, đã có tiếng bước chân vội vã đi tới.
Lạc Thanh và tôi đều tò mò nhìn về phía cửa.
Khương Yếm vẫn đang mặc triều phục màu đen, trên đầu vẫn còn đội mũ rồng, mười hai dải ngọc vẫn đung đưa qua lại khi bước đi.
Khương Yếm sải bước đến bên tôi, kéo tôi dậy và nhìn quanh.
Tôi bị kéo lên đột ngột nên đầu óc choáng váng.
"Làm sao có thể để một mã nô đến phòng ngủ của hoàng hậu, người đâu, ném nàng ra ngoài."
Những người trong cung nhận lệnh, họ nắm lấy tôi lôi đi, tôi chỉ có thể giãy dụa nhưng vô ích, cuối cùng vẫn bị ném ra ngoài.
Không nhất thiết phải mạnh tay như này chứ.
Tôi khập khiễng bước đi cùng với cảm giác đau nhức ở lưng.
Bằng cách nào mà cung nô ở đây vẫn có thể chịu đựng được cặp phu thê này mỗi ngày?
Tôi không thể ở lại đây thêm một khắc nào nữa. Phải tìm cách thoát thân thôi.
Nhưng làm thế nào để có thể lừa được cả lính canh và rời khỏi cung ngay trước mũi Khương Yêm? Nghĩ tới nghĩ lui cũng không ra kế sách.
Bỏ đi, nghỉ ngơi thôi.
Nhưng Khương Yêm cũng không hẳn là bạo quân. Ít nhất bây giờ tôi không phải lang thang nơi đầu đường xó chợ.
Tôi lên giường, quấn chăn thật chặt và che mắt để chuẩn bị đi ngủ.
Khi tôi chuẩn bị chìm vào giấc ngủ, bỗng nhiên cảm thấy chân có chút lạnh.
Tôi tưởng chăn chưa đắp kín chân, lại lười đứng dậy nên duỗi chân đá lung tung.
Bỗng nhiên nghe được âm thanh trầm thấp. Thân thể tôi lập tức cứng đờ, không dám cử động, tôi nín thở cố gắng giảm bớt cảm giác tồn tại.
Trong đầu điên cuồng suy nghĩ lung tung, có lẽ mình đã gặp phải hái hoa tặc?