Cách gần đã sớm bị chọn hết rồi, họ chỉ có thể đi nơi xa thôi.
Nhìn phương hướng của Giang Cảnh Tường, Giang Cảnh Du kinh ngạc.
Đây là hướng vào núi.
Bây giờ đứng lúc cô tạm thời đi xem tình hình.
Thôn Thượng Trang dựa núi gần sông, lúc đói kém dựa vào non nước này, không biết đã cứu sống bao nhiêu người không thể sống tiếp được nữa.
Nhưng nếu như không có bản lĩnh, núi thẳm đó cũng có thể giết người.
Giang Cảnh Tường nhắc đến chuyện này trên đường: “Chúng ta đến núi Lang Đầu, năm ngoái còn có người từng nghe thấy sói hú, cũng may bầy sói không đến thôn Thượng Trang chúng ta.
” Cậu nhóc vô cùng vui mừng: “Chó sói sẽ ăn trẻ con, nếu chúng tới, em sẽ gặp nguy hiểm.
”Trẻ con không nghe lời, hay nghe thấy người lớn nói sau này sói sẽ đến tha mày đi.
Giang Kiều không nhịn được mỉm cười: “Cảnh Tường yên tâm, chỗ chúng ta người giỏi đất thiêng, sẽ không có chó sói xuống núi.
”Cô ta là người trùng sinh, vẫn biết chuyện này, sau này chỗ họ đều không có sói ghé thăm.
Núi Lang Đầu là một ngọn núi thấp, sẽ có một tên hung hãn hoàn toàn giống sói, thực tế ở ngoài dãy núi, nhiều người cắt cỏ đốn củi ở đây, vẫn khá an toàn.
Lúc sắp đến dưới chân núi, Giang Cảnh Du thấy Lưu Toàn vội vàng đi ngang qua đường mòn từ hướng khác.
Gã cúi đầu, trên người còn mặc bồ đồ rách rưới mà Giang Cảnh Du từng thấy, lôi thôi lếch thếch, không biết chạy đi đâu.
Chuyện này nhắc nhở Giang Cảnh Du: trùm bao đánh, sắp xếp.
Giang Kiều cũng nhìn thấy, híp mắt lại, Lưu Toàn? Tại sao gã lại ở đây?Cô ta nhìn Giang Cảnh Du, muốn phát ra động tĩnh gọi Lưu Toàn đến, tốt nhất là gã dây dưa không ngừng với Giang Cảnh Du, xảy ra chút gì đó, nhưng mà nhìn gần đây ngoài ba người họ thì còn có những khác, mới từ bỏ suy nghĩ này.
Nếu như Lưu Toàn muốn làm gì, cô ta chạy hay không chạy?Không dưới tình huống bất đắc dĩ, Giang Kiều không muốn tạo quan hệ với Lưu Toàn.
Giang Kiều biết rõ người này vô lại thế nào, nếu như để gã biết cô ta lợi dụng gã, nhất định phải tốn cái giá không nhỏ mới có thể bịt miệng gã.
.