Nếu như không phải có đứa con dâu nông cạn này, ông ấy cũng sẽ không khóa cửa.
Gia môn bất hạnh.
Nghe thấy vậy, Lưu Tuệ Chi và Chu Đông Mai đều ngượng ngùng: “Xem cha nói kìa, vẫn chưa tới lúc đó đâu.
”Giang Cảnh Du ở bên cạnh nhìn cảnh này: Mở rộng tầm mắt.
Bác cả và bác hai của cô không có cảm giác tồn tại quá rồi đúng không? Đi tới đây ngoại trừ lên tiếng chào hỏi, thì ngồi ở đó không lên tiếng.
“Ăn cơm thôi.
” Giang Kiều chảy hết mồ hôi ở phòng bếp bưng cơm khoai lang hoa màu tới, thấy Giang Cảnh Du thật sự vẫn ngồi ở đó, cô ta cắn răng: “Chị tới bưng giúp đi?” Cô ta nhìn lướt qua đồ trên bàn.
Cô ta đã sớm biết có những thứ này, không nói gì khác, cô ta rất hài lòng về tấm vải đỏ mà cô hai tặng.
Đến khi cô ta và Vương Bằng Phi kết hôn sẽ mặc vào, nhất định có thể khiến anh ta kinh ngạc, khiến các chị em hâm mộ.
Đời trước cô ta không dùng tấm vải này, chồng chưa cưới của cô ta luôn ở bộ đội không về, chờ khi có tin tức thì chính là chuyện anh ta hy sinh truyền về.
Sau này em trai của cô ta đến tuổi, bèn cho cậu ta miếng vải này đi cưới vợ! Bây giờ cô ta sẽ không bỏ qua tấm vải này nữa!Nghĩ tới đây, mắt cô ta lóe lên, trên đường đến phòng bếp lấy bát đũa với Giang Cảnh Du lại nhắc lại chuyện cũ: “Chị, gần đây thời tiết rất tốt, ngày kia chúng ta dậy sớm đến bờ sông giặt chăn đi.
”Chuyện này không thể kéo dài nữa!Giang Cảnh Du nhìn cô ta, đáp một tiếng: “Được.
”Giang Kiều mừng rỡ, khóe miệng không nhịn được cong lên: “Cứ quyết định như vậy, ngày kia em đến tìm chị.
”Ngày mai cô ta sẽ sắp xếp xong mọi chuyện!…Tối nay nhà họ Giang quá náo nhiệt, mặc dù Chu Đông Mai và Lưu Tuệ Chi đều nhớ đồ trong căn phòng bị khóa, nhưng mà đối mặt với Giang Nguyên Đồng cố chấp, họ không thể chiếm được đồ tốt, cuối cùng thì căng bụng ăn một bữa, lúc này mới cầm quà của Giang Minh Nghi về.
Tối nay, Giang Nguyên Đồng và Giang Cảnh Đằng đều ngủ rất say.
.