Tôm, đậu phụ trúc, măng sợi, nấm sợi, cá mặn, thịt muối, thêm chút đậu tươi, cơm hầm có màu tương, mùi thơm xông vào mũi, múc một thìa vào, hương vị của cơm ngọt ngào không mất độ dai, càng ăn càng thích.
Bữa cơm này đều không có ai nói chuyện, họ đều vùi đầu ăn.
“Cạch.
”Giang Cảnh Tường không nỡ mà bỏ xuống nồi cơm sáng bóng, ợ một cái, liếm miệng.
Giang Nguyên Đồng bỏ chén đũa xuống, nhìn Trương Lưu Vân: “Vân à, gọi tôi mang về còn lại bao nhiêu.
”Trương Lưu Vân: “Còn lại một phần tư.
”Giang Nguyên Đồng hối hận, ông ấy nên mang thêm ít gạo về, đợi họ chia lương thực? Vậy còn phải đợi, hết cơm hầm ngon thế này rồi sao?Suy nghĩ một lúc, ông ấy vào trong phòng một chuyến, lúc đi ra cầm trong tay mấy tờ tiền, đưa cho Diệp Hồng Tú: “Vợ thằng ba, con đi hỏi mấy người bạn kín miệng, mua thêm đi.
”Ở trong thành mua đồ cần tiền, còn cần phiếu, nhưng mà người trong thôn, “đổi” ít sẽ dễ dàng hơn.
Diệp Hồng Tú nhận lấy.
Bà tiếc tiền, nhưng nếu không có cha chồng chịu chi về mặt ăn uống, đứa bé trong nhà cũng không thể cao lớn khỏe mạnh.
Giang Cảnh Du sáng mắt lên, đây là người cùng đường!Buổi chiều lúc Giang Cảnh Du nhổ cỏ trong ruộng, Vương Bằng Phi tới: “Anh giúp em cùng làm việc.
”Hai người không cùng một tiểu đội, anh ta làm việc ở đây sẽ không kiếm được công điểm nào.
Cho nên người đang làm việc ở đây bèn cười: “Ai ôi, người giúp đỡ tới rồi.
”“Thật thân thiết.
”“Thằng nhóc có tiền đồ.
”“Tốt quá, con gái nhà họ Giang, sau này cháu được hưởng phúc rồi.
”Vương Bằng Phi hơi ngượng ngùng mỉm cười, Giang Cảnh Du đứng lên, vỗ tay, ra hiệu anh ta đi theo đến bên ít người.
“Sao anh lại tới đây?”Vương Bằng Phi: “Anh tới giúp em, chúng ta cũng đã lâu không gặp rồi.
”Mắt anh ta lóe sáng, không phải nghe thấy người khác nói mấy người Giang Nguyên Đồng họ lại, anh ta cũng không phát hiện mình đã lâu không gặp Giang Cảnh Du rồi.
Nhưng anh ta lại gặp Giang Kiều mấy lần, nghĩ đến buổi sáng cô ta tìm mình nói chuyện, trên mặt anh ta không tự chủ mang theo nụ cười.
.