Sau khi gọi ra tiếng, cô im lặng, mới mở miệng tiếp: “Con bị ngã, đầu đập vào đá.
”Cô sẽ thay thế nguyên chủ, chắc chắn là vì vết thương này.
Cảm giác choáng váng càng ngày càng mãnh liệt, ngay trong tiếng hét chói tai của Diệp Hồng Tú, trước mắt Giang Cảnh Du tối sầm, mất đi ý thức.
Chờ Giang Cảnh Du tỉnh lại, đã là giữa trưa hôm sau.
Vừa mở mắt, chính là nóc phòng bằng gỗ có cảm giác xa xưa, bởi vì mắt quá tốt, thậm chí cô có thể thấy rõ góc phòng có con nhện lớn phách lối đang ăn ngốn nghiến một con sâu bay không biết tên bị giam trên mạng nhện.
Sau khi ăn một bữa thỏa thích, nó tuột xuống theo mạng nhện, tiếp tục “há miệng chờ sung” ở góc tường xây từ gạch đất.
Giang Cảnh Du thẫn thờ: “! ”À, hóa ra không phải là mơ.
“Ùng ục! ”Dạ dày cô phát ra tiếng kêu, âm thanh lớn giống như đang đánh sét.
Từ trưa hôm qua đến bây giờ, một ngày không ăn cái gì, cô đã đói từ lâu rồi.
Lúc này Diệp Hồng Tú vừa vào cửa cũng nghe thấy, bà kinh ngạc vui mừng bước nhanh đến: “Cảnh Du, con tỉnh rồi! Bây giờ con thấy thế nào, đầu còn có đau không? Có cần gọi bác sĩ Trần tới không?”Một chuỗi câu hỏi tràn đầy quan tâm, khiến trái tim của Giang Cảnh Du ê ẩm.
Đây là một người mẹ đang lo lắng cho con gái, không biết sau khi mẹ cô biết cô xảy ra chuyện sẽ thế nào? Nếu như nguyên chủ trao đổi với cô, sống lại vào người cô thì tốt, mẹ cô sẽ không đau lòng.
Cô là con gái độc nhất, nếu là cô chết! Giang Cảnh Du không dám tiếp tục suy nghĩ nữa.
Giang Cảnh Du cẩn thận cảm nhận: “! Con vẫn hơi đau.
” Vừa nói ra khỏi miệng, thì bị âm thanh khàn khàn làm kinh ngạc.
Diệp Hồng Tú đỡ cô dựa lên giường, một tay khác đưa bát lên: “Nào, uống nước trước, tối qua con ngất xỉu, mẹ đi mời bác sĩ Trần tới rồi, sau nửa đêm con còn sốt.
” Trong giọng nói của bà vẫn còn hơi sợ hãi, dáng vẻ con gái lúc ấy thật sự hù chết bà.
Nước vào cổ họng, cổ họng lập tức dễ chịu.
.