Diệp Hồng Tú không phát hiện sự lạnh nhạt trên mặt con gái, vốn dĩ vì Vương Bằng Phi mang thịt sang đây thăm con gái nên nghe thấy vậy, bà lại vui vẻ hơn: “Bằng Phi có lòng rồi! Nhưng con cũng đừng tốn kém, vết thương của con bé không nghiêm trọng.
”Bà lại giải thích, rất sợ con rể tương lai cho rằng con gái nhà mình vụng về: “Lần này là bất ngờ thôi, cũng do trời tối rồi, không thấy hòn đá đó nên không cẩn thận vấp phải.
”Vương Bằng Phi mỉm cười với Diệp Hồng Tú: “Con biết đây là chuyện bất ngờ, lần sau cẩn thận là được, nhưng chảy máu cần bồi bổ, bác sĩ nói thế nào?” Anh ta nhìn vải thưa trên đầu Giang Cảnh Du, còn có sắc mặt tái nhợt đó, chút khác thường đó đã bị anh ta bỏ quên.
Nhất định là cô bị thương, cơ thể khó chịu nên mới lạnh nhạt như vậy.
Diệp Hồng Tú đau lòng nhìn con gái: “Bác sĩ bảo con bé ở nhà điều dưỡng một khoảng thời gian thì không sao nữa, không phải chuyện to tát gì, không ngờ con cũng nghe nói, còn tốn kém mua thịt tới.
” Nói đến phần sau, bà nhìn Vương Bằng Phi, gương mặt đầy niềm vui.
Vương Bằng Phi khiêm tốn cười: “Đây là chuyện con nên làm.
”! Nghe hai người họ nói tới nói lui, nụ cười trên mặt Giang Kiều giả dối hơn, cô ta nhìn kỹ sự hài lòng của Diệp Hồng Tú, chỉ hận cô ta không sống lại sớm hơn, như vậy cô ta sẽ trực tiếp phá hỏng cuộc xem mắt của họ, bây giờ hôn ước này sẽ không trở ngại cô ta.
Cô ta nhìn nơi bị quấn trên đầu Giang Cảnh Du thì hơi tiếc nuối.
Sao nơi bị thương lúc ngã không phải mặt chứ?Nếu như cô bị hủy dung, Giang Kiều tin rằng Vương Bằng Phi sẽ càng nghiêng về phía mình, có mấy người đàn ông không thích gương mặt xinh đẹp chứ?Giang Kiều đã nghĩ rất nhiều, trên mặt không lộ ra, nhân khe hở chêm chân vào câu chuyện: “Thím ba, sao chị ấy lại bị thương?”Diệp Hồng Tú không biết chuyện Giang Cảnh Du gặp phải, bèn nói: “Con bé đến rừng cây đào rau dại, trời tối nên vấp ngã, không may dập đầu vào một tảng đá.
”.