Mạnh Như kiềm chế không lặt đầu chó của Tần Phong xuống.
Tần Phong hôn cô loạn xạ không cho cô thở, khi cô cảm thấy mình sẽ là người đầu tiên bị hôn đến mức tắt thở mà chết thì Tần Phong rốt cục cũng buông cô ra.
Mạnh Như nhũn người nằm gọn trong lòng Tần Phong, anh cúi người áp mặt vào tai cô để bình ổn lại cảm xúc.
Mẹ nó, tuyệt vời!
Đáng lẽ anh nên làm vậy từ lâu rồi mới phải.
Mạnh Như bị hôn đến mức đầu óc mơ màng, thầm nghĩ: Nụ hôn đầu đời quá kích thích, không muốn hôn nữa đâu.
Hai người ngồi bên trong góc khuất, âm thanh tạo ra không lớn cũng không nhỏ, trong thư viện người người chăm chú đọc sách có rất ít người ngẩng đầu lên tò mò xem chuyện gì, nhưng khi ngẩng lên chỉ thấy bóng lưng cao lớn của Tần Phong thấp thoáng.
Không nghĩ nhiều cũng cúi đầu xuống tiếp tục đọc sách.
Mạnh Như vùi đầu vào áo Tần Phong, hai tai đỏ bừng không biết tiếp nhận chuyện này như thế nào, cô giả chết dùng chiến thuật mắt không thấy tim không ngại.
Thanh thiếu niên bây giờ quả thật mạnh bạo quá, cô đỡ không nổi huhuhu.
Tần Phong ôm người trong lòng một tay muốn móc khuôn mặt nhỏ nhắn trong ngực mình ra, nhưng Mạnh Như càng kiên quyết vùi cứng ngắc.
Anh cúi xuống giọng nói khàn khàn ngay bên cạnh tại cô:“Thêm cái nữa nhé.”
Mạnh Như:"!!!" No!
Tần Phong bóp nhẹ eo cô hỏi:“Cậu nghĩ ra câu trả lời chưa? Hử?”
“Nếu cậu đồng ý thì gật đầu, không đồng ý thì lắc đầu.”
Mạnh Như nghe chưa hết câu đã lắc đầu nguầy nguậy.
Tần Phong nói tiếp:“Lắc đầu cũng là đồng ý.”
“Vậy là cậu đồng ý nhé.”
Mạnh Như:"…" Ngang ngược.
Mạnh Như không tiếp tục lắc đầu nữa, cô bắt đầu phân tích mùi hương trên người Tần Phong qua lớp áo khoác dài.
Um! Rất thơm.
Mùi hương không khác gì mọi ngày.
Nụ hôn đầu đã bị cướp mất, Mạnh Như xấu hổ muốn chết.
Nếu có cái lỗ ở đây cô nhất định sẽ đào đất thêm sâu một chút mà khóc huhu sau đó nhét Tần Phong vào.
Chuyện đã đến nước này cô cũng không có cách nào từ chối hay làm lơ được nữa, dù sao khi Tần Phong hôn cô bản thân cô cũng không có cảm giác khó chấp nhận lắm.
Dù sao đã mất nụ hôn đầu với người này cô không thể nào để bị lỗ được.
Nụ hôn đầu của cô thế mà lại mất ở trong thư viện uy nghiêm học thức, hơn nữa lại còn bị nắm đầu đi hôn.
Cũng còn may là người hôn cô là người siêu cấp đẹp trai nếu không Mạnh Như cô sẽ khóc ba ngày ba đêm sau đó sẽ nhảy disco trên phần mộ của đối phương vào năm sau.
Điện thoại trong túi áo Tần Phong rung lên vài nhịp báo tin nhắn mới.
Tần Phong không bằng lòng rút ra xem xem một chút liền tặc lưỡi.
Phiền chết.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Bạch Tiên Sinh, Tôi Muốn Ly Hôn
2.
Anh Rung Động Được Không?
3.
Nhỏ Giọng Chút Cách Tường Có Tai Đó
4.
Trồng Trọt Làm Giàu Tại Dị Giới
=====================================
Mạnh Như cảm thấy mình giả chết suốt như thế này không hợp lý lắm liền nhanh chóng ngẩng phắt đầu thừa dịp Tần Phong lơ là mà đẩy anh ra.
Tần Phong không kịp phòng bị liền bị vứt bỏ.
Mạnh Như điều chỉnh tư thế bày ra dáng ngồi và thần thái mình cho là nghiêm túc nhất, những lúc thế này nên chọn im lặng là vàng.
Nhưng hai bên tai đỏ bừng và vệt hồng trên má đã bán đứng cô.
Đôi môi bị hôn đến sưng đỏ hơi mím lại, ban nãy Tần Phong hôn cứ như chó mà cắn qua cắn lại thành ra có chỗ đã bị rách nhẹ.
Trên đôi môi đỏ mọng có một vệt máu đỏ nhạt, ánh nước lấp lánh chưa kịp khô càng làm tăng thêm nét quyến rũ của người con gái.
Tần Phong nhìn cô vừa thấy hưng phấn vừa đau lòng, đưa tay nâng gò má cô hỏi:“Đau không?”
Mạnh Như môi xót muốn chết lại còn thêm sự xấu hổ với không khí mập mờ chưa tan, xoay mặt đi khẽ ho nhẹ một chút.
“Không sao.” Mạnh Như bị giọng nói của mình làm cho hốt hoảng, chỉ là bị nắm đầu hôn một chút thôi mà cô đã bị lạc cả giọng rồi.
Tần Phong vuốt ve môi cô một chút, cũng không làm động tác gì quá trớn.
“Xin lỗi, lần sau tôi sẽ nhẹ nhàng hơn.”
Còn có lần sau nữa hả?
Đầu óc Mạnh Như bắt đầu liên tưởng đến một vài chuyện không hợp thiếu nhi lắm.
Tuy kinh nghiệm tình trường của cô là số không nhưng cô đã đọc rất nhiều tiểu thuyết đó, đột nhiên cô nghĩ tới trong tiểu thuyết hay có câu:“Hai người hôn nhau khi dứt ra có sợi chỉ bạc lưu luyến…”
Mạnh Như:"…"
Tâm trạng vừa bình ổn trong nháy mắt lại bùm một cái như muốn phát nổ.
“Không…không, tôi nghĩ vẫn là nên không có lần sau đi ha ha…”.
Nói xong cô liền nhìn Tần Phong đang xụ mặt.
Tần Phong áp càng sát người cô, gạt chiếc laptop và đống sách vở vướng víu sang một bên.
Người này hắn đã xác định, đám sách vở này còn không biết điều mà lui cung cứ để hắn phải ra tay cơ.
“Vậy thì không được đâu, tôi với cậu coi như đã là một cặp rồi cậu nói vậy chẳng phải là không chịu trách nhiệm với tôi sau.”
Mạnh Như nhỏ bé yếu ớt lên tiếng:“Đó là do cậu…” Câu cuối cô không nói hết chỉ ấm ức trừng anh, rõ ràng là cô bị cưỡng hôn có được không? Tần Phong thở dài hôn nhẹ lên má cô.
“Đó là tại cậu thôi.”
Mạnh Như không phục:“Sao lại tại tôi cơ chứ?.”
Tần Phong dịu dàng mà đè nén, giọng nói thiếu niên quanh quẩn sự khát vọng không nói thành lời, sự áp bức của anh giống như người trước mặt không chỉ là thiếu niên 18 tuổi mà là một người đàn ông trưởng thành chín chắn.
Giờ phút này Mạnh Như cảm thấy sự bá đạo và độc chiếm trên người anh cao hơn bao giờ hết.
“Vì cậu làm tôi nghiện.”.