1.
Tạ Yêu, tôi đã xuyên thành nữ phụ của phụ của phụ độc ác trong tiểu thuyết!
Chuyện đầu tiên tôi làm sau khi xuyên sách, là đến cục cảnh sát bảo lãnh cho em trai của nguyên chủ, một tên nhóc hư đốn.
Khi tôi bước vào cục cảnh sát, thằng nhóc hư đốn này đang vắt chân lên ghế, trong miệng ngậm điếu thuốc, đắc ý rung đùi.
Ai không biết còn tưởng nó là một thằng nhóc bại liệt.
Đối lập hoàn toàn với thằng nhóc đó là cậu bé ngồi phía bên kia.
Cơ thể ốm yếu, xương cốt gầy gò, nhưng khi ngồi tại đó lại có khí chất không kiêu ngạo, không tự ti, chính trực và ngay thẳng.
Haizz... đúng là không so sánh không đau thương.
Haizz... đúng là người so với người khiến tôi tức chếc.
Kiều Hành quay đầu thấy tôi, trong nháy mắt giống như con chóa thấy được chủ nhân, vui mừng, hớn hở nói "Chị, chị đến rồi."
Thằng nhóc nhanh chóng đứng dậy, cúi đầu và đi đến bên cạnh tôi.
"Chị, là nó, nó đánh em. Chị nhất định phải đòi lại công bằng cho em, để em chơi chếc nó."
Trong nháy mắt, rất nhiều ánh mắt chính trực nhìn thẳng vào tôi.
Nếu như ánh mắt có thể biến thành thực thể, khẳng định giờ phút này tôi đã bị đâm trăm ngàn lỗ.
Thằng nhóc này cũng táo tợn thật đấy, ngay giữa cục cảnh sát nói muốn chơi chếc người ta, nó nghĩ cây súng bên hông của mấy chú cảnh sát là đồ chơi đấy hả?
"Em im miệng ngay đi!"
Kiều Hành khó hiểu, ngơ ngác nhìn tôi.
Tôi không thèm để ý đến nó.
"Chào đồng chí, tôi là Kiều Hủ, tôi đến đây để nộp tiền bảo lãnh em mình."
Thấy giọng điệu lịch sự của tôi, cuối cùng chú cảnh sát cũng thu hồi ánh mắt không mấy thiện cảm.
"Cô nộp tiền bảo lãnh cho Kiều Hành đúng không, tới đây kí tên đi."
"Không, tôi bảo lãnh cho cả Kiều Hành và Lục Diễn."
"Chị, tại sao chị lại muốn nộp tiền bảo lãnh cho Lục Diễn? Không phải chị nên giếc chếc nó luôn à?"
“... Im miệng!"
Đúng vậy, đứa trẻ còn lại gọi là Lục Diễn, là nam chính trong cuốn tiểu thuyết tôi vừa xuyên vào này.
Mà Kiều Hành trong quyển sách là nhân vật phản diện, một thằng nhóc hư đốn thích làm xằng làm bậy, khiến cho quá trình trưởng thành của nam nữ chính có những tổn thương không thể xóa nhòa.
Về phần tôi, chị gái của nhân vật phản diện, một bia đỡ đạn nhiều tiền, một pháo hôi giúp đỡ nhân vật phản diện làm điều ác.
Không thể bỏ qua công lao của tôi trong việc đóng góp từng viên gạch cho sự nghiệp nhân vật phản diện của Kiều Hành.
Trong sách, hai người chị em này chính là một nhóm giết người cướp của.
Tôi cướp của, nó giết người!
2.
Thật ra trong mắt tôi, trí thông minh của Kiều Hành không đủ để giúp nó trở thành nhân vật phản diện.
Nó và nam nữ chính cũng không có gút mắc tình cảm hay lửa hận tình thù.
Xuất phát điểm đơn giản chỉ là: Tao nhìn mày thấy khó chịu!
Nghe nói nguyên nhân nó nhắm vào Lục Diễn rất là kì lạ.
Đó là vì tên của bọn nó.
Kiều Hành và Lục Diễn.
Hành(珩) và Diễn(衍) rất giống nhau.
Mà chữ viết của Kiều Hành vốn xấu ma chê quỷ hờn.
Ngày khai giảng đầu tiên của cấp ba, trên bảng đen nó viết tên tự giới thiệu chính mình.
Bởi vì Lục Diễn viết trước, cho nên mọi người nhớ kỹ chữ “Diễn”.
Khi Kiều Hành viết chữ Hành bằng nét chữ như gà bới của mình, mọi người giật mình, xôn xao.
"Á, hóa ra cậu là Kiều Diễn, Diễn trong Lục Diễn."
Mả mẹ nó chứ Diễn trong Lục Diễn.
Câu nói này trong nháy mắt đâm chọt vào điểm đau đớn không thể giải thích của tiểu thiếu gia.
Từ đó nó coi Lục Diễn như kẻ thù giếc cha vậy, ngày ngày kiếm chuyện, lúc nào cũng gặp rắc rối.
Các bạn nghĩ mà xem, đã là một quyển sách có nội hàm, không có nỗi thù nước mất nhà tan thì làm sao mà ra dáng nhân vật phản diện được.
Những người như Kiều Hành, chỉ là mấy con ma cà bông vất vưởng mà thôi.
Nhân vật phản diện á?
Nó xứng sao?
Thế nhưng nó đã làm được trước sự bàng hoàng của mọi người.
Không dựa vào điều gì khác.
Chỉ đơn giản là sức mạnh của đồng tiền.
Mà những tấm phiếu đỏ đó là do chính tôi cung cấp.
Thế nên mới có câu: Các em vốn không có duyên, tất cả là nhờ chị nện tiền.