Tôi Xuyên Thành Chị Gái Của Nhân Vật Phản Diện Rồi

19.

Thời gian gần đây cuộc sống của tôi rất hoàn hảo.

Chuyện của công ty chủ yếu do Phương Nhất Lý xử lí, tôi cũng muốn phát triển từ từ, ổn định.

Còn tôi.

Tôi và Tiết Nhất Nặc đạt được thỏa thuận về việc hợp tác.

Chúng tôi đông cho một búa, tây cho một chùy, chỉ cần là sản nghiệp của chú hai Kiều, chúng tôi đều nhúng tay vào.

Không phải vì kiếm tiền, cũng chẳng phải vì hợp tác, đơn giản chỉ muốn chú hai Kiều không thoải mái mà thôi.

Hiện tại trong giới kinh doanh, ai cũng biết chú cháu nhà họ Kiều không hợp nhau.

Tiết Nhất Nặc hỏi tôi muốn làm gì.

Tôi nói: “Trút giận đó! Con của ông ta dám tính kế em trai tôi, còn muốn tôi nuốt cục tức này?"

Phương Nhất Lý cũng hỏi tôi rốt cuộc muốn làm gì.

Tôi trả lời: “Tạo áp lực cho ông ta, trốn thuế chẳng là gì cả, chỉ cần bù nốt chỗ thuế còn lại là được. Tôi muốn ông ta mắc sai lầm lớn hơn nữa, nếu không làm sao tôi có thể tống ông ta vào tù một cách hợp pháp được?"

Đúng vậy, các bạn không đọc nhầm đâu, chú hai Kiều quả thực đã trốn thuế.

Không phải tôi có tầm nhìn xa, lại càng không phải do tôi biết trước.

Mà vì người này quá tham.

Nếu lòng tham quá lớn, ranh giới cuối cùng của con người cũng sẽ bị hạ thấp xuống tận cùng, ông ta không chỉ kiểm tra ranh giới cuối cùng của pháp luật, mà còn muốn kiểm tra ranh giới cuối cùng của bản chất con người. Truyện Đoản Văn

Có nhiều thứ không kiểm tra thì còn tốt, kiểm tra rồi mới thấy đen tối, bẩn thỉu đến mức nào.

Tôi đang chơi với ông ta vui đến quên trời quên đất.

Thì thời gian này của Kiều Hành trôi qua nghe vẻ cũng không tệ.

Mỗi lần về nhà, thằng nhóc này đều mặt mày hớn hở, khiến tôi nghi ngờ nó có đang yêu đương hay không?

Nghĩ đến đây, trong lòng tôi vang lên một hồi chuông báo động.

Nó và Lục Diễn sẽ không diễn vở kịch hai nam tranh giành một nữ đấy chứ!

"Em biết Tô Sam Sam không?" Tôi hỏi.

Kiều Hành gật đầu, trả lời tôi: "Em biết, có chuyện gì không chị?"

"Em có thích bạn ấy không? Em có muốn yêu đương bạn ấy không?"

Tôi nhìn nó một cách nghiêm túc, cố gắng không bỏ qua bất cứ một biểu cảm nào của nó.

Kiều Hành trưng bộ mặt chán ghét, nói "Yêu đương? Chị điên rồi! Em có bệnh thích sạch sẽ, em cũng không muốn ăn nước miếng của người khác."

Tôi:......

Ọe, hình ảnh này tưởng tượng ra ghê quá đi!

Quên đi, do tôi nghĩ nhiều rồi, thằng nhóc này còn chưa trưởng thành đâu.

Kiều Hành nói hôm nay nó ăn cơm ở nhà Lục Diễn.

Tôi rất kinh ngạc, quan hệ của hai đứa này tiến triển cũng nhanh quá rồi đấy!

Nhưng mà Kiều Hành nói mọi chuyện đều có nguyên nhân.

Nó nói Lục Diễn bị một đám côn đồ vây đánh, muốn cướp tiền của cậu ta, tình cờ Kiều Hành lại có mặt ở đó.

Thế là nó lao vào tham chiến.

Vì bọn chúng người đông thế mạnh, bọn nó rất nhanh bị rơi vào thế yếu hơn.

"Chị đoán thử kết quả thế nào đi? Có mấy người đàn ông xuất hiện, đuổi bọn đó đi trong nháy mắt. Haizz, trên đời này vẫn còn rất nhiều người tốt!"

Tôi trợn trắng mắt!

Em trai ngu ngốc của chị ơi, em thật đáng yêu, mấy người đó là bảo vệ chị sắp xếp cho em, OK?

Xem ra người nhà họ Lục không nhịn được nữa rồi, họ muốn gây khó dễ cho Lục Diễn.

“Nếu đã là bạn, sau này quan tâm nhau nhiều hơn đi."

Kiều Hành nói với giọng khó chịu "Ai nói em với cậu ta là bạn bè?"

"Không phải bạn bè thế em đến nhà người ta làm gì?"

Kiều Hành hếch cằm lên tận trời "Cậu ta cầu xin em đến."

"Được được được, là người ta mong em đến."

Kiều Hành"Hừ" một tiếng, sau đó nói nhỏ: "Nhưng mà mẹ cậu ta nấu cơm cũng ngon lắm."

Nhìn thấy thằng nhóc nghịch ngợm này có vẻ buồn bã, tôi đoán em ấy đang nhớ mẹ.

Haizz, chị lớn như mẹ, với tư cách là người mẹ 1/3 của nó, tôi kéo Kiều Hành vào lòng, muốn cho nó một cái ôm âu yếm.

Kết quả nó lại cảnh giác lùi về phía sau “Chị muốn làm gì? Chị không có bạn trai thì cũng không được chiếm tiện nghi của em nghe chưa?"

Shibal!

Tôi nắm chặt bàn tay.

"Lượn đê."

20.

Chú hai Kiều bây giờ bận đến sứt đầu mẻ trán.

Cuộc sống của ông ta càng đau khổ bao nhiêu, thì cuộc sống của tôi càng vui vẻ bấy nhiêu.

Tranh thủ thời gian trong chuỗi ngày bận bịu, tôi đi họp phụ huynh cho thằng nhóc nghịch ngợm em mình.

Tôi ăn mặc đoan trang, trang điểm thanh nhã, với vẻ đẹp cha sinh mẹ đẻ, nghiêng nước nghiêng thùng của mình, tôi tin bản thân có thể diễm áp quần phương.

Bước vào phòng học và tôi đã làm được điều đó.

Tôi nghĩ: Thằng nhóc nghịch ngợm, chị sẽ để em nở mày nở mặt!

Trong phòng học, tôi nhìn thấy mẹ của Lục Diễn.

Khuôn mặt của bà ấy vàng như nến, thân hình thon gầy, tiều tụy, nhưng chỉ bằng nhan sắc còn sót lại bây giờ cũng có thể tưởng tượng được lúc còn trẻ, bà ấy là một người phụ nữ xinh đẹp đến nhường nào.

Bà ấy nhìn tôi mỉm cười hiền lành.

Có lẽ bà ấy biết tôi.

Tôi cũng mỉm cười lại với bà ấy.

Cuộc họp phụ huynh bắt đầu ngay lập tức.

Sau đó tôi nhanh chóng cảm thấy hối hận về bộ trang phục của mình.

Mọe nó, tôi nên mặc một thân áo vải thô gai, bịt khẩu trang kín mít mà đến.

Thằng nhóc khốn nạn này thành công xếp từ dưới đếm lên trong kì thi tháng vừa rồi.

Dựa vào thành tích của nó và trang phục của tôi, tôi tin rằng tất cả mọi người ở đây đều sẽ khắc sâu hình ảnh của tôi vào tâm khảm họ.

Tôi thật sự muốn tìm một cái lỗ để chui vào.

Kiều – khốn nạn - Hành, em giỏi lắm!

Sau khi họp phụ huynh xong, mẹ Lục Diễn ngăn tôi lại, Lục Diễn và Kiều Hành cũng đi đến.

Mẹ Lục Diễn nói với tôi bằng giọng rất cảm kích: "Kiều tiểu thư, tôi nghe Lục Diễn nói, cô đã giúp đỡ gia đình chúng tôi, thật sự rất cảm ơn cô, cảm ơn cô!"

Khoảng thời gian này Lục Diễn và mẹ mình trải qua cũng không dễ dàng gì, bọn họ đã chịu quá nhiều tổn thương, áp bức bóc lột, nên đối với những người giúp đỡ mình, họ rất biết ơn và trân trọng.

Còn tôi, cả hai đời cũng đã nhận rất nhiều lời cảm ơn, nhưng lời cảm ơn chân thành lại chẳng có là bao.

Vì vậy đối diện với cảm xúc lúc này của mẹ Lục, tôi không biết phải làm sao, chỉ có thể nhìn về phía Lục Diễn, nháy mắt ra hiệu cậu ta đỡ lời.

Nhưng cậu ta lại quay mặt đi, né tránh ánh mắt của tôi.

Tôi nhìn thấy rõ ràng khóe miệng của cậu ta còn nhếch lên!

Vậy mà cậu ta còn cười được!

Chẳng lẽ đây chính là gần mực thì đen trong truyền thuyết sao?

Tôi chỉ có thể kiên trì nói: "Giúp đỡ lẫn nhau, giúp đỡ lẫn nhau."

Mẹ Lục có vẻ bối rối "Hả?"

Tôi trong cái khó ló cái khôn, nhanh chóng tiếp lời "Kiều Hành nhà con thành tích quá kém, sau này hi vọng Lục Diễn có thể giúp đỡ em ấy."

Mẹ Lục Diễn vội vàng nói "Không có việc gì, không có việc gì, Lục Diễn con mau nói đi."

Lục Diễn “Vâng”, sau đó nói tiếp: "Em không thành vấn đề, còn cậu ta thôi!"

Cậu ta?

Người được nhắc đến lúc này - Kiều Hành, mang vẻ mặt không tình nguyện.

Đứng thứ nhất từ dưới lên, nó làm gì có tư cách không tình nguyện?

Tôi kéo tay Kiều Hành và Lục Diễn, đặt tay bọn nó lên nhau.

"Em ấy không thành vấn đề.”

"Anh em chí cốt cùng tiến, ai tụt lại phía sau là chó!"

Lục Diễn:......

Kiều Hành: “...... Woof!"

......

Tôi chưa bao giờ thấy người nào mặt dày vô sỉ đến thế.

"Em có thể có tiền đồ hơn không?"

Kiều Hành liếc mắt nhìn tôi: "Cậu ta đứng đầu khối, em đứng bét lớp, cùng tiến với cậu ta? Em sợ mình chếc trước."

"Haha!"

............

Tôi cho thằng em mình một cái tát vô đầu.

Đối diện với mẹ Lục đang cười sảng khoái và Lục Diễn đang cố nhịn cười, tôi cảm thấy như mặt mũi của mình rơi hết, chẳng còn cái gì.

Tôi nói một cách lúng túng: "Kia... cái kia, đầu óc của em ấy không tốt lắm."

Thằng nhóc đó còn muốn mạnh miệng, tôi cho nó một ánh nhìn sắc như đao, nó nín mỏ lại luôn.

Mẹ Lục vừa cười vừa lắc đầu, bà ấy nói: "Kiều tiểu thư, tôi rất biết ơn khi gặp được cô và bạn học Kiều, nhờ có cô, Lục Diễn cũng dễ thở hơn nhiều, nó..."

"Mẹ!"

Lục Diễn ngắt lời bà ấy.

"Được được được, mẹ không nói nữa."

Bà ấy nhìn về phía tôi "Kiều tiểu thư, tôi muốn mời hai chị em một bữa cơm, cô xem có được không?"

Tôi vốn muốn từ chối.

Dù sao bà ấy cũng đang là người bệnh.

Để bệnh nhân nấu cơm cho chúng tôi, cảm giác rất tội lỗi!

Thế nhưng thằng nhóc phía sau không ngừng kéo quần áo của tôi.

Dựa vào lực tay của nó, tôi sợ quần áo của mình bị nó kéo hỏng mất.

Thế là tôi chỉ có thể gật đầu đồng ý.

Lần đầu tiên đến nhà, mặc dù Lục Diễn và mẹ Lục không ngừng nói không cần, nhưng tôi vẫn mua hai túi hoa quả lớn.

Mẹ Lục mỉm cười áy náy "Rõ ràng là chúng tôi mời mọi người ăn cơm, cuối cùng lại để hai người tốn tiền."

Để trấn an bà ấy, tôi nói nhỏ: "Thằng nhóc Kiều Hành nhà con rất kén ăn, nhưng em ấy rất thích cơm dì nấu, về sau khả năng lại làm phiền dì nhiều, hi vọng dì không chê."

Mẹ Lục lúc này mới cảm thấy thoải mái "Không có việc gì, dì rất hoan nghênh là đằng khác."

Mẹ Lục đang bận rộn ở trong bếp, Kiều Hành uốn éo trên ghế sofa chơi game.

Tôi vẫy tay với Lục Diễn.

Tôi hỏi cậu ta: "Bây giờ em đang làm thêm ở đâu?"

Lục Diễn không giấu diếm, nói thẳng với tôi, cậu ta bây giờ chỉ còn làm ca đêm ở một cửa hàng tiện lợi.

"Chỗ chị đang có một công việc làm thêm, thời gian thoải mái, thu nhập cũng cao, em có muốn xem xét thử không?"

Lục Diễn không hề nghĩ ngợi, ngay lập tức lắc đầu từ chối.

"Không cần, em có thể tự lo được."

"Lục Diễn, em còn nhỏ, đang ở giai đoạn trau dồi vốn sống, nếu bây giờ đánh đổi sức khỏe lấy tiền tài, không có lãi đâu."

Lục Diễn im lặng.

Thấy vậy, tôi nói tiếp "Chị là một nguồn tài nguyên lớn, em phải biết lợi dụng, đây mới là việc của người thông minh nên làm."

"Chị có thể cho em những lựa chọn tốt hơn, nhưng em nắm bắt được cơ hội đó hay không là do em. Dù sao chị cũng là thương nhân, không phải nhà từ thiện."

Lục Diễn ngẩng đầu, nhìn tôi với ánh mắt nghiêm túc và nói: "Gần đây xung quanh em và nhà em có một số người lạ, là chị sắp xếp à?"

Má!

Tôi không nhịn được quay qua nhìn Kiều Hành.

Thằng nhóc đang chửi bậy, mắng đồng đội không đáng tin cậy.

Haizz, khác biệt giữa người với người so với khác biệt giữa người với heo còn lớn hơn.

Đến bây giờ thằng nhóc này vẫn không biết tôi sắp xếp thêm người bảo vệ nó.

"Là chị an bài."

Lục Diễn hỏi: “Tại sao chị lại đối xử tốt với tôi như vậy?"

"Lục Diễn, trên thế giới này có sự phân công lao động rõ ràng, người lớn có việc của người lớn, trẻ con có việc của trẻ con cần làm.”

"Em và Kiều Hành đều là những đứa trẻ ngoan, những đứa trẻ ngoan sẽ luôn bình an trưởng thành.”

"Còn những chuyện khác, các em vốn không cần quan tâm."

"Nếu như em nhất định muốn biết, cứ coi như chị xem trọng năng lực tiềm ẩn của em đi, tình nguyện đầu tư vào em. Chị tin em có thể mang lại lợi nhuận cao."

Im lặng một lúc lâu, Lục Diễn gật đầu và nói: “Được, em hiểu rồi."

Lục Diễn không từ chối sự giúp đỡ của tôi nữa.

Tôi để cậu ta phiên dịch hợp đồng và các tài liệu liên quan cho công ty tôi.

Lục Diễn đồng ý.

Bữa cơm ở nhà họ Lục hôm nay, cả chủ và khách ăn đều cảm thấy vui vẻ.

Rất lâu rồi tôi chưa có cảm giác ăn một bữa cơm thoải mái đến vậy.

Kiều Hành cũng rất vui vẻ, nó và Lục Diễn trò chuyện, trêu chọc lẫn nhau.

Hai đứa này tính cách hoàn toàn khác biệt nhưng cuộc trò chuyện không hề nhàm chán, điều này cũng thật thần kì.

Có lẽ bọn nó sinh ra là để trở thành bạn thân của nhau.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui