21.
Công việc phiên dịch Lục Diễn hoàn thành rất tốt.
Tôi không biết cậu ta đã bỏ ra bao nhiêu công sức, nhưng tài liệu mà cậu ta đưa lại cho chúng tôi đến ngay cả Phương Nhất Lý cũng phải khen tốt.
Kiều Hành vẫn thích làm theo ý mình như cũ. Thái độ của nó đối với việc học rất lạnh nhạt.
Tim tôi đau quá man!
Hôm đó, tôi nghe tọa đàm của một chuyên gia, ông ấy nói: "Trẻ nhỏ phải được xây dựng thói quen học tập tốt từ sớm, nếu đợi đến cấp ba mới cố gắng thì đã muộn rồi.”
" Nếu bạn vẫn muốn đứa trẻ xuất hiện thay đổi lớn về thái độ học tập ở cấp ba, vậy khả năng cao chỉ có hai trường hợp. Thứ nhất, gia đình xảy ra biến cố lớn. Thứ hai, những biến động lớn về mặt cảm xúc."
Nói tóm lại, hoặc là gia đình phá sản hoặc là gia đình có người chếc.
Hoặc là thích một người, muốn thi đỗ cùng trường đại học với bạn ấy.
Dựa vào năng lực tư duy hiện tại của thằng nhóc này, khả năng sau chắc không xảy ra.
Còn trường hợp trước, phá sản thì hơi khó, cha mẹ cũng mất rồi, chẳng lẽ chỉ còn người chị như tôi cũng phải mạo hiểm mạng sống của mình?
Tôi đã nói chuyện với thằng nhóc này.
Gương mặt nó cũng tái mét đi.
"Em học, em học được chưa? Chị... chị đừng dọa em!"
Được rồi, coi như nó vẫn còn chút lương tâm.
Theo những gì Lục Diễn tiết lộ, Kiều Hành đã bắt đầu tìm cậu ta hỏi bài, mặc dù tiến bộ chậm, nhưng có còn hơn không.
Về phần nhà họ Lục.
Tôi đoán bây giờ họ đang cảm thấy tức giận.
Tôi dám trắng trợn bảo vệ người, nhưng bọn họ có dám trắng trợn đả thương người khác không?
Vì vậy tôi có lí, tôi không sợ.
Còn chú hai Kiều.
Bây giờ chắc đang khó chịu lắm!
Nhưng tôi đã để cho ông ta một cái lỗ ở công ty, chỉ chờ ông ta chui vào thôi.
Tham ô công quỹ, số tiền không được quá ít nha, nếu không e rằng bản án dành cho ông ta sẽ quá nhẹ.
Chú hai Kiều không phụ sự mong đợi của mọi người, ông ta cũng không để tôi phải chờ quá lâu.
Cáo đã vào lồng, chờ thu lưới thôi.
22.
Chú hai Kiều bỏ trốn sau khi tham ô 700 triệu của công ty.
Ngay cả con trai của ông ta cũng không thấy bóng dáng đâu.
Phương Nhất Lý hỏi tôi phải làm sao bây giờ.
"Báo cảnh sát đi!"
Là một công dân ưu tú, tôi vĩnh viễn tin tưởng các chú cảnh sát.
Ngày thứ ba sau khi chú hai Kiều bỏ trốn, tôi nhận được cuộc gọi từ Lục Diễn.
Cậu ta bảo Kiều Hành bị bắt cóc vào lúc sau tiết tự học buổi tối.
Mẹ Lục Diễn chuẩn bị ít đồ ăn khuya, bảo Kiều Hành đi qua ăn cùng, thế là em ấy theo Lục Diễn về nhà.
Vừa đi được một đoạn, đột nhiên một chiếc xe MiniBus lao nhanh tới.
Mấy người đàn ông cao to vạm vỡ xuống xe, túm lấy Kiều Hành và Lục Diễn muốn kéo lên xe.
Hai em ấy liều c h ế t chống cự, nhưng những người đó trực tiếp tiêm thuốc mê.
Lúc đầu hai đứa đều bị bắt đi, nhưng lúc ở trên xe, Kiều Hành dùng chút ý thức cuối cùng đạp Lục Diễn xuống.
Mà người bảo vệ Lục Diễn, Kiều Hành cũng vừa lúc chạy đến.
Những người kia chỉ có thể bỏ lại Lục Diễn, bắt Kiều Hành đi.
Khi tôi đi đến ngoại ô thì nhận được cuộc gọi của Lục Diễn.
Trước đó tôi nhận được cuộc gọi của chú hai, ông ta nói: "Kiều Hành đang trong tay tao, nếu mày muốn nó sống thì đến đây một mình, còn không mày chờ gặp thi thể của em trai mày đi.”
Tôi nói với Lục Diễn: "Chị biết rồi, chuyện này cứ để chị xử lý."
Nói xong tôi cúp điện thoại ngay.
Không phải vì tôi không muốn nói với cậu ta thêm mấy câu.
Mà là vì tôi lạc đường rồi.
Má, tại sao phải chọn vị trí chim không thèm ẻ này cơ chứ.
Tôi thoát khỏi giao diện cuộc gọi, đi theo chỉ dẫn của bản đồ, tiếp tục lái xe về phía trước.
Lúc tôi đến nhà máy bỏ hoang mà ông ta yêu cầu, bên trong ngoại trừ mấy đàn em của ông ta, còn có thêm một bác sĩ và hai y tá.
"Làm sao? Tham ô công quỹ chưa đủ thỏa mãn tham vọng của ông à? Bây giờ còn muốn buôn bán nội tạng người nữa hả?"
Chú hai Kiều nhìn tôi với ánh mắt độc ác, đây mới là bộ mặt thật của ông ta!
Bên cạnh ông ta là Kiều Hành.
Tiểu thiếu gia của chúng ta chật vật không nhìn nổi.
Nó quỳ trên mặt đất, hai tay bị trói ra sau lưng, bị dán băng keo đen bị miệng, trên mặt không chỉ có máu bầm mà còn cả bụi đất.
Nhìn thấy tôi nó vội vàng muốn chạy lên phía trước, nhưng nhanh chóng bị chú hai Kiều đè lại.
"Đừng nhúc nhích, nếu không tao g i ế t mày!"
Tôi cau mày, hai tay buông thõng bên hông siết chặt lại.
Chú hai Kiều thực sự có súng.
"Chú hai có bản lĩnh lớn quá, những thứ như súng này cũng có luôn. Nhưng mà ông cụ Lục cũng hơi hẹp hòi, ở đây có tám người, thế mà không cấp tám khẩu súng cho đồng nhất, lại đưa cho mỗi chú hai? Chú hai, chú biết dùng không?"
Chú hai Kiều cười lạnh nói "Kiều Hủ, tao đã xem thường mày rồi, không nghĩ mày còn trẻ mà tâm địa lại tàn nhẫn như vậy.”
“Nhưng mày còn trẻ thì sao, bây giờ chị em bọn mày đều nằm trong tay tao, mày sắp c h ế t đến nơi rồi."
Tôi cười lớn.
"Chú hai già rồi thế mà não chú cũng chẳng phát triển được mấy “
“ Ở đây bên chú có năm người đàn ông, cộng thêm bác sĩ, hai y tá, vẫn còn muốn lấy tiểu thiếu gia nhà chúng tôi làm con tin, làm sao, chú sợ tôi à!"
Chú hai Kiều bị tôi nói đến sắc mặt lúc trắng lúc xanh "Kiều Hủ, mày nhanh mồm nhanh miệng để làm gì, hôm nay chính là ngày c h ế t của chị em mày."
Lúc này có một âm thanh vang lên bên tai tôi "Tầm nhìn của tay súng bắn tỉa đang bị khuất. Cô đừng có chọc điên ông ta nữa, trên tay ông ta có súng, trước tiên cô cứ giả vờ yếu thế để ông ta thả con tin ra đã."
Tôi:......
Được rồi!
Tôi thở dài "Chú hai, tôi còn gọi chú là chú hai. Trước đây là tôi không đúng, tôi xin lỗi chú, hôm nay tôi dám đơn độc tới đây, cũng không nghĩ toàn mạng trở về.”
"Nhưng Kiều Hành thì không được. Chú hai, tôi cầu xin chú hãy thả em ấy ra. Chuyện của công ty em ấy không biết gì cả, tuyệt đối sẽ không làm ảnh hưởng đến chú. Giữ em ấy lại còn có thể ngăn những lời đàm tiếu của mọi người."
"Chú hai, tôi cầu xin chú!"
Thấy tôi yếu thế, trong mắt ông ta lộ ra ánh sáng hưng phấn biến thái.
Hai mắt ông ta sáng bừng "Được, vậy mày đến đây đổi chỗ cho nó."
Nói xong ông ta đẩy Kiều Hành về phía trước.
Vừa được tự do, Kiều Hành ngay lập tức chạy về phía tôi.
Nhưng ở phía sau em ấy, chú hai Kiều giơ súng lên.
"Nổ súng!"
Không kịp nghĩ nhiều, tôi gầm lên và bổ nhào về phía Kiều Hành.
Chỉ nghe thấy “ẦM” một tiếng.
Tôi ôm Kiều Hành, bảo vệ em ấy trong ngực.
Viên đạn xuyên qua quần áo tôi, găm vào người.
Một nỗi đau xé lòng ập đến.
Mắt tôi mờ dần đi.
Trước khi mất đi ý thức, tôi chỉ còn nghe được tiếng khóc thê lương của Kiều Hành.