23.
Chú hai Kiều bị bắn c h ế t ngay tại chỗ.
Những người khác có mặt đều bị bắt giữ.
Bọn họ khai ra người đứng sau chỉ đạo là ông cụ Lục.
Bọn họ phải bắt cóc một thiếu niên theo yêu cầu của ông ta, còn phải lấy đi một bên thận của cậu.
Cứ như vậy, ông cụ Lục bị bắt giữ để điều tra.
Ông ta đang đứng trước án tù.
Mặc dù nhà họ Lục giàu có, nhưng nhà họ Kiều tôi cũng không thua kém gì.
Người xưa có một câu nói rất hay: Quân liều lôi vua xuống khỏi ngựa.*
*(舍得一身剐,敢把皇帝拉下马), được Phượng Thư trong Hồng Lâu Mộng nói, ý chỉ việc có khó đến đâu, liều chết cũng phải làm cho bằng được.Về sau câu tục ngữ này được dùng để chỉ việc không tiếc hy sinh thân mình để đấu tranh với thế lực ác.
Tôi không tin tôi dùng hết tài sản của mình để đấu với ông ta, chẳng lẽ tôi lại không thắng một người mang tội?
Mọi việc đều diễn ra rất suôn sẻ.
Điều này chủ yếu dựa vào tôi biết nhìn xa trông rộng.
Chỗ này mấy bạn nhớ tự chèn thêm tiếng vỗ tay vào nha.
Có vết xe đổ của đời trước, đời này tôi không ngại dùng ác ý lớn nhất để phỏng đoán lòng người.
Vì vậy sau khi chú hai Kiều phạm tội bỏ trốn, tôi đoán ông ta có thể chó cùng rứt giậu.
Thế là tôi đặt thiết bị định vị trên người Kiều Hành và Lục Diễn, đồng thời luôn chuẩn bị tâm thế báo cảnh sát.
Cho nên sau khi Kiều Hành bị bắt cóc, tôi ngay lập tức phát định vị cho cảnh sát.
Sau đó tôi nhận được cuộc gọi từ chú hai Kiều.
Để đảm bảo an toàn tối đa cho con tin, tôi dựa vào lòng dũng cảm đến đó một mình.
Đương nhiên, chị đây đã chuẩn bị đầy đủ.
Chị đây mặc áo chống đạn, tai mang máy nghe trộm, sau lưng còn có súng thật đạn thật.
Chị đây ngang tàng thế đấy!
Vì vậy khi tình huống nguy hiểm phát sinh, tôi không ngần ngại đứng trước chắn cho Kiều Hành.
Tôi coi là áo chống đạn là Kim Chung Tráo Thiết bố sam*, nhưng hóa ra vẫn đau dữ dội, tôi tưởng chừng như có một hòn đá lớn đập thẳng vào ngực, trực tiếp làm gãy một đoạn xương sườn của mình.
*Một loại võ công của Thiếu Lâm công lực mạnh, cường kiện thân thể, mình đồng da sắt.
Nếu biết sớm về tác dụng của áo chống đạn, tôi tuyệt đối sẽ không coi thường mạng sống mà xông lên phía trước.
Tôi hôn mê trong bệnh viện suốt 37 giờ.
Nghe nói trong 37 giờ này, Kiều Hành như mẹ c h ế t, cả người hồn bay phách lạc, không ăn không uống cũng không ngủ, vết thương trên người cũng không muốn đi xử lí.
Nhưng mà em ấy không hề rơi một giọt nước mắt nào.
Cho đến khi tôi tỉnh lại, mắt em ấy mới đỏ hoe, liên tục gọi chị, vô cùng tủi thân, ấm ức.
Haizz, đáng thương làm sao.
Sau khi tỉnh lại, tôi luôn cảm giác như mình đã quên mất chuyện gì, nhưng nghĩ mãi cũng không ra.
Cho đến khi tôi nhận được cuộc gọi của bệnh viện, thông báo đã tìm được thận phù hợp với mẹ Lục Diễn.
24.
"Lục Diễn đâu? Sao chị không thấy em ấy?"
Kiều Hành gọt táo cho tôi, một quả táo đầy đặn mà sau khi nó gọt chỉ còn một nửa.
Nó hừ một tiếng, sau đó nói với giọng tức giận: "Cậu ta là cái đồ sói mắt trắng, nếu sớm biết cậu ta như vậy, em đã không thèm giúp."
Không đúng, đây không phải cách làm người của Lục Diễn.
"Gọi điện thoại cho cậu ta đi."
Kiều Hành không tình nguyện. Nhưng dưới ánh mắt chăm chú của tôi, nó vẫn gọi nhưng không ai nghe máy.
"Gọi cho mẹ cậu ta."
"Em không có số của mẹ cậu ta."
"Vậy giờ em đi hỏi đi."
Số điện thoại của mẹ Lục rất nhanh được tìm ra.
Điện thoại nối máy, đầu dây bên kia, giọng nói của bà ấy có vẻ gấp gáp "Kiều tiểu thư, Tiểu Diễn có đến tìm cháu không?"
Bà ấy nói sau khi bệnh viện thông báo đã tìm thấy thận phù hợp thì cậu ta đã rời bệnh viện ngay lập tức.
Lục Diễn nói cậu ta đi chuẩn bị tiền, nhưng điện thoại dù ai gọi cũng không nghe.
Tôi cắn chặt răng.
Lại thêm một đứa khiến người ta không bớt lo.
Tôi vừa không chú ý, cậu ta lại tự quẳng mình đến nơi nào rồi?
Liên tưởng đến nội dung trong tiểu thuyết gốc, đậu xanh rau muống, không phải cậu ta đi càn quét sàn đấu quyền anh ngầm đấy chứ!
Tiết Nhất Nặc là phá gia chi tử, đối với những sàn đấu ngầm trong thành phố, anh ta rõ như trong lòng bàn tay.
Vì vậy tôi chỉ có thể nhờ anh ta giúp tôi tìm người.
Tiết Nhất Nặc rất đáng tin cậy, không bao lâu anh ta báo tin cho tôi.
"Mả mẹ nó, em trai này của cậu cũng hung hãn quá đi, cậu ta ký giấy sinh tử, là loại sống chết không quan trọng ấy."
Giấy sinh tử?
Tôi tin sắc mặt tôi bây giờ đang đen như đáy nồi.
Khi Kiều Hành đẩy xe lăn của tôi đến hiện trường, Lục Diễn đã bị đánh đến mức thảm không nhìn nổi, nếu như không phải còn đôi mắt đen như mực quen thuộc, e rằng tôi còn không thể nhận ra cậu ta.
Khi vừa tới, Tiết Nhất Nặc đã nói với tôi, ông chủ đứng sau sàn đấm bốc này tôi chọc không nổi, vì vậy nếu muốn mang người đi chỉ có thể giải quyết bằng tiền.
Tôi đạp vỡ cả két bia, kêu dừng trận đấu.
Kiều Hành nhanh chóng đỡ Lục Diễn dậy "Mày có bị bệnh không, thiếu tiền sao không nói với tao còn chạy đến đây tham gia đánh đấm làm gì?"
Lục Diễn đẩy nó ra và nói "Mọi người đến đây làm gì? Tranh thủ thời gian dẫn chị mày đi mau, nơi này không phải nơi mọi người nên đến."
Tôi hung hăng trừng mắt liếc cậu ta "Câm miệng, trở về chị xử lí em sau."
Ông chủ đi ra ngoài với phong thái thong dong, không ngờ lại là một người phụ nữ mặc sườn xám xinh đẹp, quyến rũ.
"Em gái nhỏ, em đến đập phá quán à?"
Lục Diễn lao đến, đứng chắn trước người tôi.
Kiều Hành cũng không cam lòng yếu thế.
Hai thằng nhóc cứ như vậy bảo vệ tôi ở phía sau.
Tôi cạn lời.
Bình thường tôi đã thấp hơn bọn nó, giờ còn ngồi xe lăn.
Các em đang chặn tầm mắt của chị đấy, biết không?
Tôi vỗ nhẹ bọn nó, ra hiệu cho bọn nó đứng lui ra sau.
"Chị gái xinh đẹp, em chỉ muốn dẫn em trai mình đi thôi, tuyệt đối không có ý định phá chuyện làm ăn của chị. Chị nói cái giá đi!"
Người phụ nữ nhìn chúng tôi với vẻ mặt khó hiểu.
Một lúc sau, cô ấy phẩy tay, những người đang bao vây xung quanh chúng tôi nhanh chóng lui xuống.
Cô ấy nói: "Bốn ngàn vạn thêm môt cánh tay của cậu ta, mọi người có thể rời đi."
"Chị, em ấy còn trẻ, mất một cánh tay coi như bỏ cả đời, em thêm bốn ngàn vạn mua cánh tay của em ấy được không?"
Người phụ nữ mỉm cười "Được chứ, sao mà không được."
Nhưng Lục Diễn lại từ chối "Không được, tôi không đồng ý."
Tôi sắp bị cậu ta chọc tức chếc.
Tôi giơ chân lên, đá vào bắp chân cậu ta "Em câm miệng cho chị."
Lục Diễn xoay người, cậu ta ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào mắt tôi.
Cậu ta nói: "Em muốn đánh xong trận này, đây là lựa chọn của em, em phải hoàn thành."
"Em điên rồi à? Lục Diễn, chị đã nói với em rất nhiều lần, lấy mạng đổi tiền không bao giờ có lãi, em coi lời chị cỏ rác hả?"
Lục Diễn bất vi sở động, cậu ta nói: "Em sẽ thắng, tin em."
Tôi tin cái qq, trong mắt tôi là máu, cậu ta lại coi là sốt cà chua?
"Chị, chị tin em đi."
Tôi choáng váng.
Đây là lần đầu tiên Lục Diễn gọi tôi là chị.
Nhưng lại trong tình huống này.
"Nếu em chếc, chị sẽ không nhặt xác cho em."
Lục Diễn bật cười.
Đây là nụ cười xấu nhất tôi từng thấy, cậu ta nói tiếp: "Nếu thắng được tiền, em sẽ dẫn mọi người đi ăn lẩu."
Trong sàn đấm bốc ngầm, không có găng tay bảo vệ, đấu tay đôi thực sự để xem ai liều hơn, ai là người không sợ c h ế t.
Đối thủ của Lục Diễn là một người đàn ông cường tráng, mạnh hơn cậu ta rất nhiều, Lục Diễn bị hắn đánh ngã liên tục.
Kiều Hành đi tới phía trước, gào to: "Lục Diễn, cmm đứng lên cho tao, nhanh lên, đứng lên ngay."
Lục Diễn bò dậy hết lần này đến lần khác, sau đó quơ nắm đấm tiếp tục tấn công.
Dần dần, cậu ta chiếm được thế thượng phong.
Người đàn ông đang dần suy yếu, Lục Diễn thừa thắng xông lên, cậu ta đánh hắn nằm bẹp trên mặt đất.
Cho đến khi hắn ngã xuống mặt đất, không thể đứng dậy được nữa.
Lục Diễn thắng.
Thắng thảm.
Cậu ta vịn vào Kiều Hành đi đến bên cạnh tôi.
Cậu ta nói: "Em thắng."
Tôi buông lỏng bàn tay đang siết chặt.
Lúc này tôi mới phát hiện, hóa ra tinh thần mình vừa chịu căng thẳng.
"Về nhà thôi."
"Được!"