9.
Dưới sự ép buộc mạnh mẽ của tôi, nhân vật chính và nhân vật phản diện trong tiểu thuyết gốc ăn cơm với nhau một cách hòa thuận.
Điều này khiến tôi cảm thấy hơi lâng lâng!
Ăn tối xong, tôi nói muốn đưa Lục Diễn về nhà.
Kiều Hành cũng đòi đi theo.
Nhưng bị tôi từ chối.
Trăm năm có một, ấy vậy mà nó không làm loạn, chỉ “Ồ” một tiếng rồi tội nghiệp ôm gối, nằm bẹp trên ghế sofa.
Giống như một con chóa bị vứt bỏ.
Ôi mới đáng thương làm sao!
"Lúc về chị sẽ mua cho em bánh ngọt Vinh Cẩm."
"Ồ!"
Tôi đổi sang một đôi giày đế bằng, cầm chìa khóa và dẫn Lục Diễn xuống gara dưới tầng hầm.
Ngay khi vừa lên xe, tôi đạp mạnh chân ga một cái.
Xe bỗng nhiên lao vụt về phía trước.
Tôi vội vàng đạp chân phanh.
Bà nội nó, làm tôi sợ muốn chết!
Cơ bắp toàn thân của Lục Diễn căng cứng, tay của cậu ta vô thức giữ lấy tay nắm trần oto.
"Không phải, em nghe chị giải thích đã..."
"Má, cái qq gì thế, thật ra chị biết lái xe, nhưng đã lâu không lái, nên hơi lỗi tí thôi."
Lục Diễn nhìn tôi, gật đầu một cách chậm rãi.
......
Tôi cảm thấy cậu ta không tin tôi!
Tôi dùng hành động thực tế để chứng minh cho cậu ta thấy, thật ra tôi là một tài xế lão làng.
Nhìn tay cậu ta dần dần hạ từ trên cao xuống, tôi cảm thấy vô cùng vui vẻ.
Tôi hỏi: "Có phải ở trường, Kiều Hành suốt ngày bắt nạt em không?"
Lục Diễn ngẩng đầu, nhìn tôi một cách kinh ngạc trong giây lát rồi nói: "Thỉnh thoàng cậu ta gây phiền toái cho tôi thôi, chưa được tính là bắt nạt."
Với dáng vẻ này, cách nói chuyện này, cậu ta xứng đang làm nam chính!
"Em ấy tìm rắc rối gì cho em?"
Lục Diễn nói qua một cách đơn giản.
Bao gồm đụng ngã bàn của cậu ta, giả vờ không cẩn thận hắt nước vào người Lục Diễn, sử dụng ngôn từ chế nhạo, làm bẩn quần áo, thỉnh thoảng còn đánh một trận.
Tôi:......
Trẻ con vậy sao?
Nhưng mà cũng đúng thôi, trong sách nói Kiều Hành bắt nạt Lục Diễn chủ yếu vào năm lớp mười hai, bây giờ cũng chưa có gì mấy.
Còn trước đây, cũng chỉ là mấy trận trêu chọc, đánh nhau nhỏ của tụi nó mà thôi.
Tôi hơi nghi ngờ, tại sao Kiều Hành lại bắt nạt Lục Diễn ngày càng quá đáng hơn, nguyên nhân do đâu?
Mặc dù trên đời này quả thật có trường hợp chán ghét, oán hận không cần lí do.
Nhưng trong mắt tôi, thằng nhóc Kiều Hành này không đến mức như vậy.
Lục Diễn nói: "Nếu như chị vì Kiều Hành, thì không cần, tôi không để ý."
Tôi chậc lưỡi và nói "Mấy đức nhóc này, cứ chăm chỉ học tập đi, suy nghĩ nhiều để làm gì!
"Số tiền này chị cũng chẳng cho không em, chúng ta thảo luận một chút chuyện làm ăn nhé?"
Lục Diễn: “Chuyện làm ăn gì cơ?”
"Em thay chị để mắt đến thằng nhóc hư đốn Kiều Hành, nếu như nó làm chuyện xấu thì em báo chị, một lần một vạn.”
"Còn thành tích của nó nữa."
Nếu như tôi nhớ không lầm, thành tích Kiều Hành luôn ổn định nằm trong top 3 từ dưới đếm lên.
"Nếu như em có thể kèm thêm cho nó có thành tích tiến bộ, thêm một bậc, một vạn."
Im lặng, tôi nói tiếp “Chị cảm thấy em có thể dựa vào Kiều Hành mà phát tài!"
Lục Diễn bật cười thành tiếng. Xi𝐧 ủ𝐧g hộ chú𝐧g tôi tại ﹛ t 𝘳ùmt𝘳uyệ𝐧.𝘝𝙉 ﹜
Tôi ngẩng đầu nhìn cậu ta.
Khóe miệng hơi cong lên, mí mắt cũng nhẹ nhàng cong cong, quả là một dung nhan tuyệt thế!
"Em nên cười nhiều lên, mới tí tuổi đầu mà suốt ngày cau có, suy tư làm gì?"
Lục Diễn trả lời: "Em không còn nhỏ."
"Chưa 18 tuổi thì vẫn là trẻ con."
"Chỉ hai tháng nữa em tròn 18 tuổi rồi."
"Có đúng không? Bao giờ?"
"26 tháng 11."
Tôi gật đầu "Được rồi, đến lúc đó chị có quà tặng em."
10.
Khi tôi mang bánh ngọt về nhà, Kiều Hành vẫn còn cuộn tròn trên ghế sofa, ngơ ngác ngờ nghệch, không biết đang suy nghĩ chuyện gì.
Tôi gọi nó dậy ăn bánh ngọt, nó lắc đầu, nói không đói bụng.
"Chị về rồi, em đi ngủ đây."
Nó đang đợi tôi à?
Tôi cảm thấy vô cùng ấm áp.
Đứa bé này còn rất đáng yêu.
"Sao thế? Ai chọc em không vui?"
Vẻ mặt Kiều Hành không thay đổi, lắc đầu "Em không sao."
Nói xong nó đi ngay lên tầng.
Tôi câm nín!
Nếu muốn làm mình làm mẩy, nói không sao thì giả vờ giống chút đi!
Cái mặt không vui này, tôi nghĩ không xem nhẹ được đâu!
Hiazz, chăm trẻ con thật không dễ dàng gì.
Tôi không có kinh nghiệm chăm sóc trẻ con, cũng không cùng độ tuổi với tụi nhỏ.
Còn kiên nhẫn, đó là thứ tôi không có.
Thế nên tôi quyết định đi thẳng về phòng ngủ.
Vào lúc nửa đêm, tôi nghe thấy tiếng “dong” ngoài cửa phòng.
Ngay khi vừa mở cửa, một bóng người đổ xuống.
......
May mà tôi mở đèn.
Nếu không tui bị dọa chếc rồi.
Là Kiều Hành, vậy mà nó ôm gối ngồi ngủ gật trước cửa phòng tôi.
Nó mơ màng tỉnh dậy.
Nhìn thấy tôi, ngay lập tức muốn đứng dậy bỏ chạy.
Tôi tóm nó lại, kéo nó vào phòng.
Tôi nhớ tới một chi tiết nhỏ trong sách.
Mỗi khi Kiều Hành có tâm trạng buồn chán, mệt mỏi, em ấy sẽ bị mất ngủ, chỉ có ở gần Kiều Hủ mới có thể chợp mắt giây lát.
Trong tiểu thuyết gốc, Kiều Hủ c h ế t trước Kiều Hành.
Sau khi Kiều Hủ qua đời, Kiều Hành gần như sống trong nghĩa địa, mỗi ngày em ấy đều ngơ ngác, cuối cùng bị c h ế t cóng trước mộ Kiều Hủ.
Điều này khiến trái tim tôi cảm thấy rất đau.
"Kiều Hành, em sao thế?"
Kiều Hành cúi đầu ngồi trên ghế.
Nhìn qua chính là dáng vẻ không muốn giao tiếp.
Tôi xoa thái dương, cao giọng nói.
"Kiều Hành, trả lời chị."
Tôi rất muốn nói"Nếu không nói chị đánh chếc mày", nhưng mà tôi vẫn nhịn được.
Tâm trạng đứa trẻ không tốt, cần phải dỗ dành!
Kiều Hành vẫn một mực im lặng.
Tôi cũng lẳng lặng ngồi chờ.
Cảm giác như đã trôi qua cả nửa thế kỉ, nó mới lên tiếng: "Chị ơi, chị không quan tâm em nữa à, chị không thương em nữa ư?"
???
"Trong cái đầu nhỏ của em suy nghĩ linh tinh gì đấy?"
Cảm xúc của Kiều Hành vô cùng uể oải, suy sụp.
Em ấy nói: "Chị, có phải chị thấy em đặc biệt hư không, có phải chị đặc biệt muốn Lục Diễn trở thành em trai của chị đúng không?"
...... Đây là, ghen tị?
Chẳng lẽ tôi tỏ ra thân thiện quá mức với Lục Diễn hả?
Nhìn Kiều Hành đang cúi đầu, tôi đưa tay xoa nhẹ.
Tóc của em ấy rất mềm.
Khi còn bé, bà ngoại tôi thường nói, người tóc mềm thì tim cũng mềm.
Không nghĩ tới Kiều Hành là một thằng nhóc ngốc nghếch cũng có thời điểm nhạy cảm như vậy.
"Kiều Hành, em phải biết, trên đời này người tốt hơn em, ưu tú hơn em rất nhiều."
Kiều Hành bỗng nhiên ngẩng đầu "Vì vậy, chị không cần em nữa đúng không?"
Tôi giơ tay vỗ đốp vào trán nó.
"Đừng chen lời vào!"
Chị đang deep đó!
"Trên đời người ưu tú rất nhiều, chị vì sự ưu tú ấy mà thưởng thức bọn họ, thậm chí yêu thích. Nhưng loại thưởng thức và yêu thích này, có điều kiện.”
"Ví dụ như Lục Diễn, cậu ta có dáng dấp đẹp, thành tích tốt, cư xử trưởng thành, chín chắn. Vì những phẩm chất đó, chị nhìn cậu ta với con mắt khác."
Sắc mặt Kiều Hành càng ngày càng tệ.
Muốn nâng được thì phải dìm trước.
Hiệu quả hiện tại không khác lắm.
"Nhưng mà, trên đời này chỉ có một người mà tình cảm chị dành cho người đó là vô điều kiện."
Kiều Hành khẽ giật mình, đôi mắt sáng bừng lên với tốc độ mắt thường cũng có thể nhìn thấy được.
Ha ha, đúng là một đứa trẻ ngốc nghếch.
"Kiều Hành, em có thể không ưu tú, em có thể không hoàn mỹ, em thậm chí có thể rất hư, rất xấu. Điều đó không quan trọng, dù em là ai, dù em như thế nào, chị đều yêu em, và chị sẽ mãi mãi không bỏ rơi em."
"Chị!"
Thằng nhóc ngốc cảm động rồi.
Nó ôm eo tôi, dụi đầu vào lòng tôi làm nũng.
Tôi ghét bỏ đẩy nó ra.
Em đang làm chị ngứa đấy!
Tình cảm làm nền đã được xây dựng tạm ổn.
Tôi cảm thấy có thể nhân lúc làn sóng tình cảm đang di chuyển mãnh liệt, làm công tác giáo dục tư tưởng cho nó.
Tôi nói một cách thấm thía: "Nhưng mà Kiều Hành, chị cũng có kỳ vọng đối với em, ví dụ như thành tích học tập..."
Kiều Hành, người đã hồi full máu, nhanh chóng bật dậy.
"Chị ơi, em yêu chị!"
“Chị ơi, em buồn ngủ quá!"
"Chị ngủ ngon!"
Nhìn bóng lưng hấp tấp của Kiều Hành, nắm đấm của tôi trở nên cứng rắn.
Thằng nhóc khốn nạn này!