13.
Công việc của công ty rất thuận lợi.
Dự án Tây Sơn sau một vòng đấu thầu, cuối cùng chỉ còn hai tập đoàn mạnh nhất.
Một bên là đối thủ của Kiều thị —Tiết thị, một bên nữa là đại gia tộc có nền tảng lâu dài — nhà họ Lục.
Tất cả mọi người đều cho rằng tôi sẽ chọn nhà họ Lục.
Nhưng tôi chẳng thỏa mãn ý nguyện của họ.
Tôi chọn nhà họ Tiết.
Ngay cả một người trầm ổn như núi như Phương Nhất Lý cũng không nhịn khỏi đặt câu hỏi.
Dù sao chọn nhà họ Tiết chỉ được một việc, còn chọn nhà họ Lục sẽ là một công nhiều việc.
Lý do, chắc chắn tôi có lý do.
Nhưng chỉ là tôi không có cách nào có thể nói ra.
Tôi tin tưởng người đọc có thể đoán ra.
Đúng vậy, nhà họ Lục chính là Lục trong Lục Diễn.
Vốn là nhân vật nam chính, không ngoài dự đoán Lục Diễn còn một thân phận ẩn giấu khác.
Cậu ta là con riêng nhà họ Lục.
Mẹ của cậu ta lúc trẻ bị người ta lừa gạt, yêu đương thắm thiết, sau này mới phát hiện ra bản thân là người thứ ba.
Bà ấy dứt khoát mang theo đứa nhỏ trong bụng rời đi.
Thái độ của nhà họ Lục đối với đứa trẻ này vẫn luôn thờ ơ.
Cho đến khi ông lão nhà họ Lục bị bệnh suy thận.
Bọn họ mới nhớ ra còn sót một đứa con riêng ở bên ngoài.
Khi đó Lục Diễn vừa mất mẹ, cuộc sống rơi vào tăm tối, cô gái mà cậu ta thích cũng bị bắt cóc.
Trong tận cùng của tuyệt vọng, cậu ta lấy một bên thận làm điều kiện trao đổi cho việc trở về nhà họ Lục.
Cuộc sống nghịch tập của cậu ta chính thức bắt đầu.
Cho nên trong mắt tôi, nhà họ Lục rất “chó”.
Với một gia đình lạnh lùng, vô cảm như vậy, tôi không sẵn lòng cho họ một cơ hội tốt.
Về phần nhà họ Tiết.
Nói là đối thủ, thật ra cũng chẳng có thâm cừu đại hận gì.
Chỉ là Kiều Hủ và con trai nhà họ Tiết nhìn nhau không vừa mắt.
Tôi là người làm ăn, không nên để cảm xúc cá nhân ảnh hưởng công việc, có đúng không?
Cũng không biết nhà họ Tiết có phải cố ý hay không. Tôi đã cho bọn họ mặt mũi lớn như vậy, cuối cùng khi kí hợp đồng, vậy mà bọn họ lại phái Tiết Nhất Nặc tới.
Chính là người mà Kiều Hủ nhìn không vừa mắt kia.
Vừa nhìn thấy Tiết Nhất Nặc, tôi đã ngay lập tức hiểu được vì sao Kiều Hủ lại không thích anh ta.
Dù gì cũng là một sự kiện trang trọng, nhưng người đàn ông này thì sao? Một bộ âu phục màu xanh ngọc, bên trong là áo sơmi hoa, cà vạt cũng không đeo, cúc áo mở đến chiếc thứ ba.
Làm sao, cậu muốn giả vờ ngầu với chị đây à?
"Này, Kiều Tiểu Hủ, đã lâu không gặp. Lần này vì sao cậu lại muốn kí hợp đồng với công ty chúng tôi? Hay là... cậu coi trọng thiếu gia tôi đây?"
Tôi cười.
"Tiết lão nhị, cậu nói nếu bây giờ tôi đổi ý, liệu khi cậu về cha cậu có đánh chếc cậu không!"
Tiết Nhất Nặc lập tức thành thật, nói "Chị, Chị Kiều, tôi sai rồi, được chưa!"
Sau khi kí hợp đồng xong, Tiết Nhất Nặc muốn hẹn tôi đi ăn cơm.
Khi tôi vừa định từ chối, chuông diện thoại đột nhiên vang lên.
Là cuộc gọi từ Cục Cảnh sát, thống báo tôi đi bảo lãnh em trai mình!
......
Chếc tiệt, sao lại vào đấy nữa rồi? Nó mới ngoan ngoãn được mấy ngày cơ chứ?
Thấy tôi sốt ruột, Tiết Nhất Nặc cũng thu lại tâm tư trêu đùa, anh ta nói: "Tôi đi với cậu."
"Không cần, Phương Nhất Lý, chúng ta đi thôi."
Tôi và Phương Nhất Lý đến Cục Cảnh sát với tốc độ nhanh nhất.
Tôi không có quá lo lắng, chỉ cho rằng đó là chuyện nhỏ. Nhưng khi đến nơi, tôi giật nảy mình.
Trong cục cảnh sát ồn ào, ầm ĩ, hai cảnh sát đang đè chặt Kiều Hành lên bàn.
Kiều Hành liều mạng giãy dụa, nó quát ầm lên: "Lục Diễn, tao gi ế t mày."
14.
Mọi chuyện hơi phiền phức.
Kiều Hành có một chiếc đồng hồ đeo tay, là một cặp với chiếc đồng hồ trên tay tôi.
Hai chiếc đồng hồ này đều do cha mẹ Kiều tự tay chế tác, đó là món quà trưởng thành tuổi mười tám mà bọn họ muốn dành cho chị em nhà họ Kiều.
Nhưng mà bọn họ lại chẳng thể chờ đến lúc ấy.
Kể từ ngày đó, Kiều Hành và Kiều Hủ luôn đeo đồng hồ trên tay, chưa bao giờ để nó rời khỏi người.
Hai chiếc đồng hồ này là sự tồn tại độc nhất đối với chị em họ, là nơi kí thác tình cảm của cha mẹ Kiều.
Nhưng đồng hồ của Kiều Hành bị người khác cố ý làm hỏng, mà chiếc đồng hồ hỏng lại nằm trong túi áo của Lục Diễn.
Lục Diễn bình tĩnh đứng đó, trên mặt bầm tím, trên cổ còn có vết nhéo.
Haizz, Kiều Hành đã ghi thù này rồi.
Nhìn thấy tôi đến, Lục Diễn ngẩng đầu và nói: "Không phải em."
Tất nhiên tôi biết người làm việc đó không phải Lục Diễn.
Đây là một cái bẫy rất rõ ràng.
Mà Kiều Hành và Lục Diễn là người bị kẹt.
Chiếc đồng hồ đeo tay này không quá đắt tiền, nhưng đối với chị em họ Kiều nó có ý nghĩa rất lớn.
Nếu như hôm nay ở đây không phải là tôi, nếu như Kiều Hủ thật ở đây, sau khi nhìn thấy người phá hoại di vật của cha mẹ mình, cô ấy sẽ làm gì Lục Diễn?
Tôi không dám tưởng tượng.
Bởi vì sự xuất hiện của tôi, Kiều Hành cuối cùng cũng bình tĩnh lại.
Qua lời kể của cảnh sát, tôi có thể dựng lại sơ sơ mọi việc.
Buổi chiều tan học, Kiều Hành và mấy bạn học cùng đi ra ngoài ăn cơm.
Chỗ tụi nó ăn cơm vừa hay lại là chỗ Lục Diễn làm thu ngân.
Cơm nước xong xuôi, khi chuẩn bị tính tiền, một người đổ đồ uống vào tay Kiều Hành.
Kiều Hành cuống quít cởi đồng hồ đặt ở bên trên quầy thu ngân.
Đến khi nó cởi áo khoác, rửa tay quay lại thì đồng hồ đã không cánh mà bay.
Mấy bạn học của nó đều đứng chờ ở đó. Bọn họ quay lưng về phía quầy thu ngân.
||||| Truyện đề cử: Sát Thần Chí Tôn |||||
Suy ra người lấy chỉ có thể là Lục Diễn.
Lục Diễn không chịu để bọn họ lúc soát người, cậu ta chỉ nói, nếu như nghi ngờ cậu ta, vậy thì báo cảnh sát đi.
Nhóm người Kiều Hành cậy bên mình đông, đang giằng co thì áo khoác của Lục Diễn ở trên ghế rơi xuống.
Không biết ai đã dẫm lên, đạp vỡ đồng hồ trong túi áo.
Nhìn đồng hồ bị vỡ, Kiều Hành lao đến như nổi điên, đánh Lục Diễn một trận tơi bời.
Sau đó thấy tình hình không thể kiểm soát được, chủ tiệm báo cảnh sát.
Chuyện này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ.
Tôi đề nghị giải quyết riêng, Lục Diễn cũng đồng ý.
Một lần nữa tôi lại bảo lãnh hai đứa nhóc khiến tôi không bớt lo này ra khỏi cục cảnh sát.
Tôi xoa xoa thái dương "Lục Diễn, em có thời gian không?"
Lục Diễn nói “Ừm”.
"Đi, chị dẫn hai đứa đến một nơi."
Tôi dẫn Lục Diễn và Kiều Hành đến phòng tập đấm bốc, ném cho mỗi đứa một đôi găng tay.
"Chị biết hai đứa đều tức giận, đến đánh một trận đi, không phải nể nang ai cả, đánh xong chúng ta nói chuyện sau."
Hai đứa yên lặng đeo găng tay, bước lên đài quyền anh.
Kiều Hành không thể bình tĩnh như Lục Diễn, nó lao đến cho Lục Diễn vài nắm đấm.
Lục Diễn cũng không né tránh, trực tiếp đánh lại.
Hai đứa nhanh chóng lao vào đấm đá nhau.
Tôi dặn huấn luyện viên "Quan sát hai đứa nó, đừng để xảy ra sự cố."
Dời ánh mắt khỏi đài quyền anh, tôi nghĩ lại chuyện phát sinh ngày hôm nay.
Ở cục cảnh sát tôi chỉ hỏi Kiều Hành hai vấn đề.
Thứ nhất, Kiều Kỳ Xuyên có mặt hay không?
Thứ hai, vì sao các em lại đến đó ăn cơm?
Mà câu trả lời là:
Kiều Kỳ Xuyên có mặt ở đó.
Đổi chỗ ăn cơm là do một người trong nhóm đề nghị, người đó không phải Kiều Kỳ Xuyên.
Tôi dám khẳng định, chuyện này là kế hoạch của Kiều Kỳ Xuyên.
Đổi chỗ ăn cơm, đổ đồ uống, tháo đồng hồ, vu oan, kiểm tra người, giẫm nát đồng hồ, báo cảnh sát.
Mối liên kết này không quá kín đáo, nhưng để chọc giận Kiều Hành, đủ dùng.
Bây giờ điều duy nhất tôi không hiểu, Kiều Kỳ Xuyên hay có thể nói chú hai thân mến của tôi đang có mục đích gì?
Chỉ đơn thuần nhắm vào Kiều Hành, hay bao gồm cả Lục Diễn?
Nếu như chỉ đơn thuần nhắm vào Kiều Hành, chuyện này giống như không đáng chú ý.
Dù sao Lục Diễn không làm, tôi có thể biến chuyện lớn hóa nhỏ dễ như trở bàn tay.
Lúc này Phương Nhất Lý gọi đến.
"Tổng giám đốc Kiều, tôi đã hỏi chủ tiệm. Ông ta nói khi đó ông ta cũng rất sợ hãi, không kịp phản ứng, may có một chàng trai đeo kính nhắc ông ta báo cảnh sát."
"Kiều Kỳ Xuyên?"
"Đúng vậy."
Tôi cười, bạn nhỏ làm việc chưa đủ sạch sẽ rồi!
"Có video giám sát không?" Tôi hỏi.
"Có, lát nữa tôi sẽ chuyển cho cô."
Lập kế hoạch này, đơn giản chỉ muốn Kiều Hành và Lục Diễn kết thù kết oán.
Xem ra chú hai tốt của chúng tôi đã biết thân phận của Lục Diễn.
Hoặc là nói nhà họ Lục sắp nhận Lục Diễn.
Nhưng nhà họ Lục đặt cược bao nhiêu vào Lục Diễn, đáng giá để chú hai quan tâm như vậy?