17.
Chú hai Kiều suốt ngày xía vào chuyện của tụi nhỏ, nhất là còn vào giai đoạn quan trọng của lớp 12.
Tôi quyết định tìm chuyện gì đó cho ông ta “chơi”.
Có một số việc rất dễ điều tra.
Chú hai Kiều nhất định sẽ giúp đỡ nhà họ Lục, nhưng mà không có lợi đừng hòng ông ta làm.
Men theo dấu vết đó, việc hợp tác của chú hai và nhà họ Lục nhanh chóng bị tìm ra.
Chuyện này cũng phải cảm ơn Tiết Nhất Nặc, anh ta đã mách nước và đưa những tư liệu bí mật cho tôi.
Anh ta còn nới với tôi bằng giọng rất khó chịu: "Tôi nói chuyện này cho cậu nghe, tin hay không thì tùy."
Tôi xuyên sách mà, tôi tin chứ.
Gần đây có một công ty khoa học công nghệ mới nổi, không ngờ người nắm cổ phần chính là chú hai tôi.
Thật sự là tuyệt vời.
Đây là lời nói thật.
Có một số người có thể dựa vào năng lực của mình để thành công, nhưng hết lần này đến lần khác lại có lòng tham không đáy.
Cũng không sợ đánh mất mình.
Tiết Nhất Nặc hỏi tôi muốn xử lí chuyện này như thế nào.
Tôi cầm điện thoại di động lên, tìm số điện thoại tố cáo, tố cáo chú hai Kiều trốn thuế.
Tiết Nhất Nặc hỏi: "Làm sao cậu biết ông ta trốn thuế?"
"Tôi không biết!"
“...... Vậy sao cậu còn tố cáo? Cậu tố cáo cũng thôi đi, lại cùng dùng tên thật? Cậu sợ ông ta không biết cậu đang đối phó ông ta à?"
"Ông ta có trốn thuế hay không không quan trọng, quan trọng là tôi tố cáo thì sẽ có người đi điều tra. Còn tên thật, tôi muốn nói cho ông ta biết tôi đang đấu ông ta. Đây là chuyện giữa người lớn với nhau, đừng lôi bọn trẻ vào."
"Ông ta động đến em trai của cậu à?"
Đúng vậy, ông ta động đến em trai của tôi.
Tiết Nhất Nặc hiểu ra "Có chuyện gì gọi điện cho tôi, đừng một mình liều chếc."
Tôi nhìn anh ta với ánh mắt nghi ngờ, cho đến khi thấy hai tai anh đỏ phừng.
"Cậu... Sẽ không thích tôi đấy chứ?"
"Cậu, cậu, cậu, cậu, cậu không biết xấu hổ!"
Tiết Nhắt Nặc xấu hổ, chạy trối chết.
Tôi hiểu mà, haizz, sức hấp dẫn của chị đây quá lớn.
Không quá hai ngày, chú hai Kiều đến tìm tôi.
Trên mặt ông ta lần đầu tiên xuất hiện cảm xúc tức giận đến mức phải thở hổn hển, thật đáng mừng.
"Tiểu Hủ, chú hai đã làm gì có lỗi với con, để con đối phó với chú như thế?"
Tôi bật cười: "Chú hai đang nói gì thế? Tố cáo trốn thuế là nghĩa vụ của mỗi công dân."
"Mày có chứng cứ gì chứng minh tao trốn thuế?"
Tôi nhún vai, nói "Tôi không có, vì vậy mấy đồng chí bên cục thuế phải vất vả đi xuống kiểm tra rồi.”
"Lại nói, phối hợp với cơ quan chức năng, cũng là nghĩa vụ của mỗi công dân."
"Chú hai cũng không cần lo quá, dù sao cây ngay không sợ c h ế t đứng!"
Nói xong, tôi ngẩng đầu nhìn ông ta với vẻ mặt cười như không cười "Nhưng mà tôi cũng rất khâm phục chú hai, không biết chú hai lấy đâu ra lắm tiền để chèo chống một công ty lớn như vậy? Tại sao không chia cho cháu gái mình chút ít nhỉ?"
"Haizz, xa lạ. Đúng là khác máu tanh lòng!"
Chú hai Kiều nhìn tôi với ánh mắt nghiền ngẫm, phê phán, sau đó hậm hực rời đi.
Tôi cũng không giữ lại, dù sao vẫn phải đi bù đắp chỗ trống!
Ông ta nghĩ điều tra trốn thuế là hết rồi?
Không, đây mới là bắt đầu thôi.
18.
Hôm nay tâm trạng Kiều Hành có vẻ đặc biệt tốt, tôi ở ngoài cửa đã nghe được nó ngâm nga ca hát.
"Sao đấy, trúng số độc đắc à?"
Kiều Hành chẳng thèm nhìn tôi, nói "Tiền? Quá tục!"
Tôi trợn trắng mắt, không quản lý việc nhà làm sao biết củi gạo mắm muối quý thế nào.
Thằng nhóc hư đốn rất muốn khoe khoang, nó nói hôm nay nó đi đánh người, đánh Kiều Kỳ Xuyên và Lý Tưởng một trận tơi bời.
Lý Tưởng là nam sinh hôm trước giẫm hỏng đồng hồ của nó.
Tôi im lặng.
Là tôi không có uy nghiêm của người lớn trong nhà hả? Đến mức nó dám trắng trợn khoe với tôi là nó mới đánh người?!
Tôi vừa định lên tiếng, Kiều Hành lại nói tiếp.
Nó nói với vẻ mặt dương dương đắc ý: "Chuyện ngày hôm nay dù em cảm thấy không cần thiết lắm, nhưng cũng may vì có Lục Diễn!"
Tôi:???
Theo lời kể của thằng nhóc này, hôm nay sau buổi tự học tối, nó chặn Kiều Kỳ Xuyên và Lý Tưởng ở trong ngõ nhỏ.
Nhưng nó lấy một địch hai, suýt nữa để Lý Tưởng chạy thoát.
Kết quả Lục Diễn đạp một phát khiến nam sinh đó quay về.
Sau đó cậu ta chặn ở đầu ngõ, cả quá trình đứng xem Kiều Hành đánh người.
Chỉ cần Kiều Kỳ Xuyên và Lý Tưởng vừa muốn chạy, đều sẽ bị cậu ta đá trở về.
Đồng thời cậu ta còn dặn Kiều Hành, không nên đánh vào đầu, vào mặt và lồng ngực.
Không biết vì Lục Diễn đứng xem hay vì bản thân đã báo thù được, thằng nhóc hư đốn này thoải mái ra mặt.
Tôi cũng không biết nên nói gì bây giờ?
Đây có được coi như sự hòa giải thế kỉ giữa nhân vật phản diện và nhân vật chính không?
Mặc dù quá trình hơi vi diệu, nhưng kết quả vẫn khiến tôi rất hài lòng.