Bên cạnh thi thể tầng hai xuất hiện rất nhiều người chơi, suy luận sôi nổi xem ai trúng kế.
Không có tiêu chí về quần áo, hình thể, cũng không có kiểu tóc nên không thể phân biệt nam nữ, chỉ còn cái xác không nằm đó, máu tươi tràn ra bốn phía.
Lưu Tiểu Yến vừa bị nữ ma đầu vồ qua, đầu tiên Cao Dã nhìn về phía cô nàng.
Cô đang run bần bật ôm đồng đội Tần Uyển của mình.
La Giai Thiến nói: "Đây là cái thi thể thứ ba."
Mọi người trầm mặc.
Thần sắc Cao Dã nguy hiểm rời đi, Bàn Tử vội vàng đuổi kịp, gã vừa đi vừa hỏi: "Sau khi tôi vào cửa, Lưu Tiểu Yến vẫn ở cạnh cậu sao?"
Bàn Tử gật đầu: "Đúng, luôn ở bên tôi."
Cao Dã: "Không rời?"
Bàn Tử: "Không rời."
Biểu cảm Cao Dã dần trở nên nghiêm túc: "Cậu nghĩ cho kỹ rồi hãy trả lời tôi."
Bàn Tử ngạc nhiên, ý thức được biểu cảm gã không đúng, lo lắng hỏi: "Anh Dã, anh sao thế, trông anh doạ người cực."
Cao Dã mặt lạnh chả quan tâm: "Cậu nghĩ đi, nghĩ xem Lưu Tiểu Yến có từng rời khỏi tầm mắt cậu không."
Bàn Tử dừng lại nghĩ kỹ thêm lần nữa.
Sau khi Cao Dã vào cửa, Lưu Tiểu Yến vẫn luôn bên cạnh anh ta nói năng lộn xộn, thỉnh thoảng nhắc muốn đi tìm Tần Uyển, mặc kệ anh ta cố gắng ngăn cản cô nàng.
Tiếp đó Vương Nhuỵ gọi anh ta, Bàn Tử quay sang hóng, mất vài giây rời mắt Lưu Tiểu Yến đã vội vàng chạy xuống cầu thang.
Vương Nhuỵ nhắc biểu cảm cô nàng không đúng, sợ Lưu Tiểu Yến xảy ra chuyện nên bọn họ hợp lực kéo cô về.
Bàn Tử nghiêm mặt: "Anh Dã, tôi thực sự không lừa anh, Lưu Tiểu Yến vẫn luôn nằm dưới tầm mắt tôi." Dừng một lát, anh ta nói tiếp: "Lúc lên tầng Vương Nhuỵ có gọi, tôi quay đầu nhìn cổ vài giây, còn lại thì vẫn chú ý quan sát Lưu Tiểu Yến."
Cao Dã lạnh lùng: "Xem ra cái thi thể kia khả năng cao là của Lưu Tiểu Yến."
Bàn Tử giật mình: "Không phải chứ, tôi nhớ Lưu Tiểu Yến nói nhăng nói cuội, bảo cái gì mà nữ ma đầu ném cổ ra ngoài, nếu thực sự như thế tại sao ả ta không giết cổ, chuyện này không phù hợp logic."
Cao Dã ngẩn ngơ, người này ngày thường tuỳ tiện yêu đời, ai ngờ cũng cẩn thận phết.
"Lưu Tiểu Yến nói nữ ma đầu ném cô ta từ cửa ra, cậu tin không?"
"Mặc kệ anh tin hay không, tôi không tin." Khương Hàm vừa nói vừa đi tới.
Hai người ngẩng đầu nhìn nó, nó trào phúng: "Cao Dã, anh tin không?"
Cao Dã nhàn nhạt đáp: "Không tin."
Khương Hàm bất đắc dĩ buông tay: "Lúc đó bên trong cánh cửa chỉ có tôi và nữ ma đầu.
Tôi phát hiện Lưu Tiểu Yến lạc nên mới đi tìm, thấy nữ ma đầu định giết cô ta, dưới tình hình khẩn cấp tôi ném Lưu Tiểu Yến ra ngoài." Dừng một lát, lại nói: "Nữ ma đầu muốn giết Lưu Tiểu Yến, khẳng định cô ta đã kích hoạt điều kiện tử vong cho nên nạn nhân tiếp theo có khả năng cao chính là cô ta."
Nó trợn mắt nói dối xong, Bàn Tử sốt ruột: "Vậy chúng ta mau đi nhắc nhở cô ấy."
Cao Dã không nói gì, gã đứng yên nhìn chằm chằm Khương Hàm.
Cũng vào lúc này, dưới tầng truyền tới tiếng hét, mọi người vội vàng chạy đến.
Thi thể Tần Uyển xuất hiện.
Thi thể thứ tư.
Bọn họ đến phó bản được hai ngày đã chết liền tù tì bốn người.
Nếu tốc độ này không dừng lại thì khả năng cao nay mai hơn mười người chơi toàn bộ sẽ biến hết thành "quỷ".
Cuộc sống thật sự rất khó khăn.
A Ngai hỏng mất chạy tới quỳ gối trước quan tài thuỷ tinh cầu nguyện nữ ma đầu tha mạng.
Đồng đội của anh ta là Tào Nghiêm Hoa và Nguỵ Ba cũng theo đuôi, sợ anh ta làm ra mấy chuyện ngu ngốc.
Dịch Thu Bạch đứng một góc, yên lặng đánh giá...!giày của mọi người.
Người chơi nam đều đi giày thể thao hoặc giày da đơn giản.
Loại giày này hẳn sẽ không để loại hoa văn hình bông sen.
Bỏ qua đám đàn ông, cuối cùng mục tiêu Dịch Thu Bạch rơi trên người các cô nàng.
Trước mắt chỉ có La Giai Thiến, Vương Nhuỵ và Ngu Phượng – ba người chơi nữ còn sống.
Vương Nhuỵ không đi giày, có thể loại trừ cô.
Ngu Phượng đi giày thể thao, chắc không phải.
Chỉ còn La Giai Thiến đáng nghi ngờ nhất.
Cô đi một đôi giày bệt, Dịch Thu Bạch rất muốn lật cái đế lên xem thế nào.
Tràng cười "khanh khách" quái dị vang lên, A Ngai quỳ trước quan tài vội vàng dập đầu đầu xin tha, Bàn Tử bên cạnh buột miệng: "Mẹ kiếp đúng con cô hồn, mãi chưa xong!"
Dịch Thu Bạch: "..."
Là NPC, thực sự hắn hơi chuyên nghiệp.
Sáng sớm cướp giày Vương Nhuỵ, sau đó nhảy quảng trường, cướp bộ xương khô, bây giờ lại đi cướp giày La Giai Thiến.
Căn bản không cho người chơi cơ hội thở dốc, có thể nói là chiến sĩ thi đua phó bản.
Hiện tại chiến sĩ thi đua lùa người chơi chạy tán loạn, tiếng hét chói tai vang lên hết đợt này đến đợt khác.
Cuối cùng La Giai Thiến bị Dịch Thu Bạch chặn bên ngoài cầu thang tầng ba, hắn nhanh nhẹn che miệng cô ta sau đó túm đầu kéo vào trong cửa.
La Giai Thiến ra sức giãy giụa, bẻ ngón tay hắn gào thét: "Mày không thể giết tao, tao chưa kích hoạt điều kiện tử vong."
Dịch Thu Bạch ngạc nhiên.
Nhận thấy sức hắn đã giảm, La Giai Thiến té ngã bỏ chạy.
Ai biết Dịch Thu Bạch quyết tâm không bỏ, kéo chân cô ta như kéo một con chó đã chết chui vào cánh cửa đóng kín,
Hoa văn dưới giày vừa nhìn đã thấy, quả nhiên là một đoá hoa sen.
Người Tần Uyển gặp trước khi chết là La Giai Thiến?
Nghi hoặc trong đầu hắn càng ngày càng lớn.
La Giai Thiến khóc lóc giãy giụa.
Dịch Thu Bạch nhanh chóng quyết định cởi giày cô ta rồi ném La Giai Thiến ra ngoài, cô ta vừa bò vừa chạy.
Hoa sen dưới chân La Giai Thiến đã chứng minh cô ta thực sự xuất hiện trong căn phòng Tần Uyển chết.
Trùng hợp hay có nguyên nhân nào khác? Dịch Thu Bạch không hiểu.
Hắn hỏi: "001, người chơi 192 Lưu Tiểu Yến bị bạch tuộc giết chết?"
Hệ thống 001: "Đúng vậy, chủ nhân."
Dịch Thu Bạch: "Bạch tuộc giết người tốn bao nhiêu thời gian?"
Hệ thống 001: "Vài giây."
Dịch Thu Bạch: "!!!"
Hệ thống 001: "Chỉ cần người chơi kích hoạt điều kiện tử vong, lúc nào cũng có thể mất mạng.
Căn cứ vào ghi chép của 001, thời gian ngắn nhất bạch tuộc thú từng dùng để giết người vào khoảng hai giây."
Dịch Thu Bạch hoàn toàn cạn lời, hắn cẩn thận nghĩ lại, hỏi: "Lúc trước mày không cảnh báo người chơi 166 Tần Uyển kích hoạt điều kiện tử vong, tại sao cô ta chết?"
Hệ thống 001: "Chủ nhân, người chơi 166 kích hoạt điều kiện tử vong đột ngột, hình thức lột da." Dừng một lát, nó nói: "001 thực sự đã báo cho ngài, chỉ là thời gian hơi vội."
Tử vong đột ngột.
Ý nói chuyện Tần Uyển chết là hành động không kịp đề phòng.
Điều kiện tử vong "trùng hợp" ập lên đầu cô nàng.
Người chơi 177 do bạch tuộc khoác lớp da giả cũng "trùng hợp" xuất hiện ở căn phòng đó.
Không hiểu tại sao, giác quan thứ sáu của Dịch Thu Bạch ngửi được hương vị không đúng.
Cô gái tên La Giai Thiến kia thực sự có vấn đề.
Hệ thống 001 nhắc nhở: "Chủ nhân, dựa trên quy tắc phó bản, hôm nay ngài đã làm việc mệt mỏi, nên kết thúc công việc ở đây thôi."
Dịch Thu Bạch: "Được, tao nằm một lát."
NPC tan làm, người chơi cũng có thời gian thở.
Màn đêm buông xuống, toà lâu đài cổ yên tĩnh quỷ dị.
Dịch Thu Bạch im lặng nằm trong quan tài thuỷ tinh, tuy thân thể đã thả lỏng nhưng đại não vẫn đang chuyển động liên tục.
Ký ức hôm qua ùa về.
Lúc đó La Giai Thiến đến gần nói luyên thuyên khiến hắn không cẩn thận lùi về sau, kết quả dẫm vào hình ngôi sao năm cánh ngược, biến thành Bích Đào Hoàng Hậu.
"Trùng hợp" hay "Đã âm mưu từ trước"?
Buổi sáng Tần Uyển nghi ngờ Khương Hàm "nhảy quảng trường", buổi chiều đã bị giết, gần thi thể có dấu giày La Giai Thiến.
Chẳng lẽ tiếp tục lại là "trùng hợp"?
Còn nữa, La Giai Thiến nói mình không kích hoạt điều kiện tử vòng, hắn không thể giết chết cô ta.
Tại sao La Giai Thiến biết mình không kích hoạt điều kiện tử vong?
Bởi lẽ ngay từ đầu La Giai Thiến biểu hiện rất giống một tay già đời, Dịch Thu Bạch không hề nghi ngờ.
Nhưng vô số điều "trùng hợp" tích luỹ chồng chết lên nhau, giúp hắn đi tới một kết luận.
La Giai Thiến biết phó bản lần này, không những biết, cô ta còn vận dụng thành thạo.
Dựa theo tình huống bình thường, người thông thạo phó bản trừ hệ thống 001 thì chỉ còn Bích Đào Hoàng Hậu.
Mà hệ thống 001 vác trên mình bài kiểm tra từ hệ thống chủ, hẳn sẽ không tuỳ tiện tiết lộ nhiều về phó bản.
Tuy nhiên, Bích Đào Hoàng Hậu lại do người chơi đời trước đám nhiệm.
Chả lẽ La Giai Thiến có liên hệ không tiện nói ra với nó?
Cũng chỉ có kết luận này mới giải thích được các hành động không hợp lý của La Giai Thiến, Dịch Thu Bạch hoàn toàn không còn cách suy luận nào khác.
Từng âm thanh chói tai vang lên, bạch tuộc vây quanh quan tài thuỷ tinh, tiếp tục nhảy những vũ điệu kỳ dị.
Từ tối qua đến nay, bốn mạng người, bốn bậc thang.
Cách bậc thứ chín chỉ vỏn vẹn năm mạng người nữa.
Tâm trạng Dịch Thu Bạch trở nên khó chịu.
Trên tầng quanh các hành lang, đám người chơi nằm liệt không muốn cử động.
Giống với Dịch Thu Bạch, Cao Dã cũng đang tổng kết toàn bộ phó bản.
Nhìn xung quanh, Cao Dã cố tình né Khương Hàm, biểu cảm hơi mờ mịt.
Đêm qua gã không thấy Khương Hàm khác lạ, nhưng từ khi tiến vào cánh cửa xoay tròn kia mọi chuyện đã khác.
Nó biết quy tắc trong cửa, hơn nữa biết cách ra ngoài.
Cao Dã nghĩ đi nghĩ lại vẫn không hiểu.
Tuy cuối cùng Khương Hàm giải thích mình có đạo cụ là bộ xương người dở hơi kia, Cao Dã vẫn cứ thấy quái quái.
Còn người chơi Lưu Tiểu Yến, cô ta khai mình bị nữ ma đầu ném ra.
Ban đầu Cao Dã không tin.
Nhưng sau khi gã vào cánh cửa liên tục quay trái quay phải, giống như có hai thế lực đang đánh nhau giành phần thắng.
Dựa trên logic thông thường, khi nữ ma đầu muốn giết người thì thứ ả làm phải là khiến trời đất tăm tối, người chơi lộ ra yếu điểm để tấn công mới đúng.
Nhưng ả không làm vậy.
Nếu nói vì Khương Hàm muốn bảo vệ gã nên mới xoay cánh cửa, nhưng Khương Hàm lại là người chơi, nó lấy đâu ra quyền hạn hoặc bàn tay vàng khống chế đạo cụ quan trọng như thế?
Chẳng lẽ lại liên quan tới bộ xương khô?
Không, vẫn không đúng.
Ngược lại, nếu nói vì nữ ma đầu muốn bảo vệ gã...
Vậy càng không logic, NPC luôn đối nghịch với người chơi.
Lưu Tiểu Yến khẳng định cô bị nữ ma đầu ném ra ngoài.
Thực sự rất mâu thuẫn.
Còn người tử vong ở căn phòng hôm nay.
Gã cẩn thận nhìn quanh một lượt, phát hiện ra dấu giày có hoa văn hình bông sen gần đó.
Đối chiếu với đám người chơi, có khả năng nó thuộc về La Giai Thiến, người chết chắc hẳn là cô ta.
Nhưng giày La Giai Thiến lại bị ma nữ vồ mất.
Nếu La Giai Thiến chết rồi thì ma nữ trộm giày cô ta làm gì?
Hoặc nếu người chết không phải cô ta, tại sao dấu giày cô ta lại xuất hiện ở hiện trường án mạng?
Câu hỏi quá nhiều, Cao Dã ngắm mắt tính ngủ luôn cho khoẻ.
Nửa tiếng sau, gã bỗng đứng lên bảo Khương Hàm: "Xuống tầng tìm không?"
Khương Hàm lắc đầu: "Anh đi đi, tôi mệt quá."
Bàn Tử: "Anh Dã tự đi đi, tôi cho anh mượn lá gan nè, lớn lắm."
Cao Dã: "Ngu xuẩn, tôi đi tiểu chút."
Một mình xuống tầng, Cao Dã lập tức chạy tới chỗ quan tài thuỷ tinh.
Nghe được tiếng bước chân, cả người Dịch Thu Bạch căng cứng.
Khuôn mặt Cao Dã đột ngột phóng đại ba lần đập thẳng vào mắt hắn.
Dịch Thu Bạch: "..."
Cao Dã chúi đầu xuống quan tài, cẩn thận quan sát hắn từ đầu đến đuôi.
Dịch Thu Bạch thầm nghĩ trong lòng: Cao Dã, anh mà nhận ra ông đây, ông đây lập tức gọi anh là bố!.