anh có thể thay tôi xin lỗi cô ấy chứ? - Hoàng nói không đầu không đuôi
_huh? tại sao? - Vương khó hiểu
_tôi phải ra nước ngoài - Hoàng nói chắc nịch
_thì sao? thì chỉ cần tạm biệt thôi, tại sao phải xin lỗi - Vương thắc mắc
_tôi đi có lẽ sẽ không trở về đây nữa - Hoàng nói mà gi nghẹn ngào
_thật vậy sao? - Vương mừng thầm nhưng cũng hơi tiếc
_nhờ anh chuyển lời này đến cô ấy
_thôi được nhưng chừng nào anh đi - Vương hiếu kì
_có lẽ chậm nhất là sáng mai - Hoàng nhìn mông lung
_nhanh vậy sao? thôi được, tôi chấp nhận - Vương đồng ý
_tôi không muốn làm phiền Bảo thêm nữa - Hoàng nói giọng buồn
_này, hai người làm gì ngoài đấy hả? - Nó réo - mau vào đi, có đồ ăn rồi đấy
_ừh - cả 2 tên đồng thanh
_món gì vậy? - Hoàng hỏi
_là Spaghetti với bít tết trứng và salad trộn - nó chỉ chỉ
_ăn được không vậy? - Vương tỏ vẻ không tin tưởng
_ăn không được đâu, trả đây - nó giật lại cái đĩa
_ấy ấy, đã ăn đâu mà biết - Vương giật lại
_bảo ăn không được mà - nó liếc xéo
_chỉ hỏi thôi mà - Vương mặt phụng phịu
Xong bọn nó vào bàn ăn nó thì ăn salad trộn, Hoàng thì ăn bít tết còn Vương thì ăn Spaghetti
_ngon không? - nó hỏi
_ùhm, rất ngon - Hoàng nói nhưng vẫn còn ăn
_tạm được - Vương phán 1 câu nước đôi
Xong xuôi 2 tên thay nhau rửa chén (thế mới công bằng chớ)
Tầm 3h nó vs Vương chào Hoàng về
_tôi muốn ghé chỗ này trứơc khi về - nó đề nghị
_đi đâu? - Vương thắc mắc
15' sau chúng nó đã có mặt ở tiệm bánh nhà nó
Nó bước vào
_chào cả nhà - nó mừng rỡ lên tiếng
_ủa cô chủ - một giọng phụ nữ lên tiếng
_c...cô chủ? - nó rất đổi ngạc nhiên - tại sao lại gọi tôi là cô chủ? ba mẹ tôi đâu?
_à, chủ tịch và phu nhân đang ở nhà - một người đàn bà lớn tuổi trả lời
_đây không phải là nhà tôi hay sao? - mặt nó ngớ ra
_huh? thế chủ tịch và phu nhận không nói gì cho cô biết hay sao? - bà ta cũng ngạc nhiên
Lúc này Vương bước vào và cũng mgạc nhiên không kém
_huh cha mẹ cô đâu?
_làm sao tôi biết được
_vậy là chủ tịch và phu nhân vẫn chưa cho tiểu thư biết rồi
_biết gì ạ? - nó tò mò
_chuyện là thế này, chủ tịch vốn là một nhà kinh doanh địa ốc giàu có, còn phu nhân là nhà tạo mẫu và thiết kế thời trang bên Pháp, vì chủ tich và phu nhân muốn tiểu thư học cách tự lập, không kiêu căng và không dựa dẫm vào thế lực gia đình nên đã mượn cửa hàng này của tôi để giả vờ có cuộc sống khó khăn - bà ta húp ngụm trà - ngoài ra tiểu thư còn có một người anh trai, câu chủ vì được nuông chiều hết mực vì vậy rất hay gây rắc rối, điều này làm chủ tịch và phu nhân rất phiền lòng - bà ta lại nói bằng giọng sầu não
_vậy bà là ai, sao bà lại biết rõ về gia đình tôi đến vậy? - nó rất đổi ngạc nhiên
_vâng, tôi đã từng làm quản gia trông gia đình của tiểu thư nhưng vì đã quá tuổi nên tôi xin nghỉ hưu về làm ở tiệm bánh này
_vậy bà có thể cho tôi biết nhà tôi ở đâu không? - nó hỏi tức tốc
Chưa đầy 15 phút, chiếc xe đã dừng lại đúng địa chỉ mà bà quản gia đưa, trước mặt bọn nó bây giờ là một căn biệt thự Pháp được xây theo kiến trúc cổ kính rất to, gần như gấp 3 lần căn biệt thự của Vương
"kính koong..."
_ai đó - một cái máy được gắn ngoài cửa lên tiếng
_tôi là Huỳnh Ngọc Bảo - nó trả lời
_Bảo... là tiểu thư, xin tiểu thư thứ lỗi, mời cô đợi một lát
Nói xong chiếc cổng tự động mở, nó và Vương phải ngồi trong xe hơi, cánh cổng mở ra cả nó và Vương đều phải bất ngờ, xung quanh là một chiếc sân rông, còn có cả hồ bơi và hòn non bộ khá to, phải đi một quãng đường mới đến được ngôi nhà
_thưa tiểu thư - một người mặc vaest đen đứng ở cửa như đã chờ sẵn - mời tiểu thư và cậu đây
Cánh cửa đã đựơc mở ra và bên trong toàn bộ là những đồ nội thất đắc tiền và những dàn đến chùm lộng lẫy, nói tòm lại về mọi mặt thì đây là nơi dành cho giới thựơng lưu
_thưa tiểu thư, phu nhân và chủ tịch đang đợi cô ở bên trong - người dẫn đường nói - còn cậu đây mời cậu theo tôi
nó bước vào
_bố...mẹ...
_ùhm, Bảo chào mừng con trở về nhà - bà Trinh mẹ nó dang tay
_chắc con cũng biết sự thật rồi đó - ông Lâm buồn bã nói - con không trách cha mẹ chứ
_không, con sẽ không bao giờ trách cha mẹ, nhưng con thấy hơi bất ngờ một chút
_con không ngờ chúng ta lại đang ở căn nhà này phải không - bà Trinh cười
_từ nay con cứ dọn về đây - ông Lâm cười nói
_dạ nhưng còn chuyện .... - nó định nói nhưng bà Trinh cắt ngang
_chuyện của thằng Vương phải không?
_dạ
_con không cần phỉ lo nữa, cứ để chúng ta lo - ông Lâm hớp ngụm trà