Trời cũng đã tạnh mưa, tại tầng 28 của căn hộ sang trọng. Bế cô gái vào phòng mình, mặc dù không muốn nhưng người cô ướt đẫm, nếu không thay áo sẽ bị cảm mất, anh đánh liều thay đồ cho cô. Cầm ly rượu trên tay, anh tự hỏi tại sao cô lại ra nông nổi này, hay là tại anh. Nhìn thật kĩ, cô càng đẹp hơn khi ngủ, đối mắt nhắm nghiền trông rất mơ mộng, chiếc mũi thanh tú, làn da cô trắng nõn nà và khá mịn màng, đặc biết nhất là đôi môi cong quyến rũ của cô, anh như muốn hôn nó ngay lập tức, nhưng anh không thể làm tổn thương cô, làm tổn thương người con gái mà anh đã thầm thương trộm nhớ.
Cô thức giấc mà đầu đau như búa bổ, mọi thứ chung quanh cô vẫn xoay mòng, cô cố rướn mắt để nhìn mọi thứ xung quanh, đây là đâu? cô đang ở đâu thế này? cô bắt đầu lo lắng, những gì cô nhớ được là cô đang chạy trong cơn mưa nặng hạt ấy.
'cạch'
"em tỉnh rồi sao?" là Kevin, anh bước vào, trên tay là một to cháo
"sao...sao anh lại ở đây?" cô ngạc nhiên
"đây là căn hộ của tôi" Kevin đặt tô cháo còn nóng hổi xuống bàn
"nhưng...nhưng tại sao tôi lại ở đây?" cô lo lắng
"em bị ngất, vì không biết nhà của em... nên tôi đưa em về đây" Kevin ngượng
"vậy sao...? cảm ơn anh" Marie nói nhỏ
"thôi, em ăn cháo đi, còn nóng đấy" Kevin đưa cô tô cháo cùng mấy viên thuốc "em mau ăn rồi còn uống thuốc"
"..." Marie không nói gì, cô nhớ lại những ngày ấy, cũng như bây giờ, anh luôn là người chăm sóc cho cô
"nhưng... GĐ Joéph đâu mà để em đi ra ngoài một mình?" anh hỏi làm cô ngừng ăn
"..." cô im lặng và cuối gằm mặt xuống, như hiểu ý anh cũng không hỏi nữa, mà chỉ ngồi nhìn cô ăn nốt tô cháo
"em... cứ ở đây nghỉ ngơi, chút nữa tôi sẽ đưa em về" Kevin dịu dàng
"cảm...ơn" cô nói nhỏ nhưng đủ để anh nghe thấy
"không sao" anh cười, một nụ cười buồn, anh nhận ra rằng mình đã yêu cô mất rồi, những hình ảnh ấy lại hiện ra mỗi lần anh đứng trước cô, lại là cô gái tóc tém, anh đã từng chăm sóc cho cô ấy. MỌi thứ lại ùa về, thật lộn xôn, tại sao chỉ mỗi lần đứng trước cô, mọi hình ảnh của quá khứ lại hiện về, tại sao mỗi lần đứng trước cô anh lại có cảm giác quen thuộc, phải chăng anh và cô có mối liên hệ nào đó? anh thực sự băng khoăn.
"em...em cứ nằm nghỉ, tôi ra ngoài một lát" Kevin nói dịu dàng rồi bước ra ngoài.
Những giọt nước mắt lại tuông ra, tim cô thắt lại, tại sao, tại sao lại như vậy? cô đã cố gắng để quên anh nhưng anh lại cứ xuất hiện ngay trước mắt cô. Cô muốn quên anh như anh đang quên cô, làm như thế có phải sẽ tốt hơn không? Ông trời, tại sao ông lại quá tàn nhẫn với cô và anh như thế. Mắt cô nhắm lại, cô dần chìm vào giấc ngủ.
Anh vứt mẫu thuốc xuống sàn, tại sao lại như vậy? tại sao chính anh lại là người con gái mình yêu ôm kẻ khác, nhưng đây không phải là một cái ôm bình thường. Anh đau lắm, anh đã chờ đợi và yêu cô suốt hai năm, vậy sao chỉ vì cô ôm người khác làm anh không thể nào chờ thêm 2 tháng nữa. Anh cầm chai rượu và tu thật mạnh.
"anh Joéph, chúng ta uống cùng nhau nhé " giọng một cô gái
"được, hôm nay tôi sẽ uống cùng cô"
Cô gái đó là Célia, là một tiểu thư nhà giàu xinh đẹp nhưng rất ăn chơi và hư đốn, cô thích JOéph từ khi hai người học cấp 3. Cô ả là một con người nham hiểm và độc ác, luôn muốn đoạt được mọi thứ thuộc về mình.
Sáng hôm sau, Marie đã khá hơn rất nhiều, cô nhờ Kevin trở cô về nhà, ngôi nhà vắng vẻ, bà Christian có lẽ đã đi đâu đó còn ông quản gia và chị hầu gái thì cũng xin về quê, cô chào tạm biệt Kevin và lên phòng, cô cũng đoán được JOéph không có mặt ở nhà.
Anh lờ đờ mở mắt, một khuôn cảnh lạ lùng đập vào mắt anh, anh sựt tỉnh nhìn sang bên cạnh mình, là một cô gái tóc vàng hoe, trên người không một mảnh vải che thân, nhìn lại mình anh cũng không khá hơn
"này...này... Célia, cô mau tỉnh dậy đi" anh lay cô gái bên cạnh
"gì vậy Joéph?" cô ta uể oải xoay người lại
"tại ... tại sao tôi với cô lại ở đây chứ?" Joẹph lo lắng
"anh không nhớ gì sao? ..." cô ta mặt trơ trẽn "chúng ta đã uống rượu... và cùng vào đây"
"không... không thể nào..." Joéph ôm đầu