Tôi Yêu Em, Tiểu Hồ Ly 1

1.
Vừa trở về đã nghe thấy tin tức động trời khiến anh phải nhíu mày.
- Cái gì? Gần một nửa sát thủ của chúng ta trúng độc của Phù thủy, bị Revenge khống chế?
- Revenge, cái đồ hèn hạ! – Tuấn tức giận vung nắm đấm xuống bàn cái rầm dọa Minh nhảy dựng.
- Cái này cũng bình thường mà? – Linh San nhún vai. – Nếu để Hồ ly ra tay còn nhiều chiêu khiến người ta hộc máu nữa kìa.
- … - Nghe nhắc đến cô, tim anh bỗng nhiên hẫng một nhịp. Anh thừa nhận hiện tại mình đang có chút hoang tưởng, rằng cô không động vào người của Blood là vì anh, vì quan tâm đến anh, vì để ý cảm nhận của anh.
- Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ? – Tuấn lo lắng. Số lượng sát thủ giảm là chuyện nhỏ, nhưng trong số đó có không ít người là sát thủ cấp cao được trọng dụng. Nếu như họ tiết lộ thông tin cơ mật của tổ chức thì làm sao bây giờ?
- Độc của Phù thủy, ngoại trừ chính cô ấy ra thì không ai có thể giải. – Linh San thở dài.
- Bây giờ chỉ còn cách chờ xem bước đi kế tiếp của Revenge mà thôi. – Minh gõ gõ lên mặt bàn, lắc đầu rồi lại lắc đầu. Hiện tại thật sự anh không nghĩ ra được biện pháp nào khả thi cả. Thủ lĩnh bị thương, lực lượng giảm mạnh, địa bàn bị chiếm gần hết, tinh thần mọi người sa sút, quả thực Blood đang ở trong tình trạng rất tối tăm. Mà tất cả những điều này là do cô gái chết tiệt kia mang lại. Nhưng thế thì sao? Anh cũng chỉ có thể âm thầm căm phẫn ở trong lòng mà thôi. Ai kêu Thủ lĩnh của anh đột nhiên nhân tính bộc phát, trở nên thâm tình như thế làm chi?
- Chẳng lẽ chúng ta cứ phải chịu bị động như vậy? – Tuấn bất mãn. – Không phải cậu được tôn xưng là Mọt sách ư? Mau nghĩ đối sách đi!
- Làm ơn đi, tôi cũng không phải thần tiên. – Minh gắt. Anh cũng đau đầu lắm a~ Nếu như ngay từ đầu bọn họ chịu nghe lời anh, tránh xa cái cô Tôn Nữ Linh Linh nguy hiểm kia ra, thì bây giờ Blood sẽ lâm vào tình trạng không lối thoát thế này ư? Được rồi, câu này cũng chỉ có thể cắn răng ôm hận trong lòng mà thôi.
- Anh cứ bình tĩnh, nhất định sẽ có cách. – Linh San mỉm cười trấn an Minh, nhưng trong lòng lại vô cùng lo lắng. Hiện tại chỉ cầu Hồ ly niệm tình xưa mà không nhúng tay vào, nếu không sự việc sẽ càng trở nên khó giải quyết. Còn về phía Phù thủy, cô tự tin Minh sẽ sớm nghĩ ra biện pháp chu toàn.

Vài ngày sau, Blood quả nhiên có động tĩnh, nhưng động tĩnh này lại khiến toàn thế giới ngầm gần như bùng nổ. Bởi vì, tổ chức hùng mạnh nhất, cũng là tổ chức xưa nay luôn giữ vị trí trung lập lại dứt khoát ra chiến thư với Revenge, một trong những tổ chức sát thủ hàng đầu hiện nay. Chẳng cần suy nghĩ cũng biết cuộc chiến này sẽ khốc liệt phấn khích cỡ nào.
---------------------------------------
2.
Tại một góc khuất trong quán bar, một cô gái với gương mặt xinh đẹp cùng dáng người nóng bỏng tựa lưng vào tường uống rượu. Cô đẹp, rất đẹp, đẹp đến nỗi khiến người ta hít thở không thông. Hơn nữa, vẻ đẹp của cô vừa tà mị lại mang nét trong sáng, vừa quyến rũ lại không thiếu sự ngây thơ. Một người con gái như vậy, thử hỏi ai có thể cưỡng lại sức cuốn hút chết người đó đây?
- Chiến thư… - Cô lầm bầm, ánh mắt nhìn chằm chằm vào ly rượu trước mặt, lại như xuyên qua nó hướng đến tận cùng phương xa.
- Phù thủy tìm em, đã là lần thứ bảy. – Fris tiến tới, ôm trọn cô vào lòng, khẽ thì thầm. Anh thích cảm giác này, khi cô chân thật ở bên cạnh anh. Vì chỉ có như vậy, trái tim anh mới không lo sợ bất an.
- Phù thủy? Không gặp. – Cô nhẹ lắc đầu, lười biếng dựa vào lòng Fris.
- Linh Linh, thực ra… Hoa hồng gai cũng đang tìm em. – Fris mím mỗi, do dự mãi mới lên tiếng.
- Chủ nhân tìm em? Khi nào?
- Khụ… hai ngày trước. – Fris có vẻ xấu hổ. – Anh biết là nên nói ngay với em, nhưng mà anh… anh không muốn em gặp anh ta. Anh biết như vậy là không tốt, nhưng anh vẫn không kiềm chế được bản thân xuất hiện ý nghĩ đó.
- Hai ngày? – Cô nhíu mày, rơi vào trầm mặc.
- Linh Linh, em tức giận sao? – Thấy cô thật lâu cũng không lên tiếng, Fris dè dặt hỏi.
- Không có. – Cô mỉm cười, bàn tay mềm mại chạm nhẹ vào gò má Fris. – Anh không muốn em sẽ không gặp anh ấy. Thời gian tới em chỉ ở bên anh và Khiết Khiết thôi, có được không?
- Thật không?
- Đương nhiên rồi. Em làm sao có thể nói dối anh chứ?
- Linh Linh, anh rất vui!!
- Ha ha… anh đúng là dễ thỏa mãn.
- Đúng vậy, chỉ cần em, anh chỉ cần em…

Vì vậy, cuộc chiến giữa hai tổ chức cứ thế diễn ra mà không có sự góp mặt của Hồ ly – một trong Tam đại mỹ nhân nổi tiếng khắp thế giới ngầm. Không chỉ Revenge sốt ruột, mà Blood cũng đang không ngừng phỏng đoán.
Tại sao Hồ ly không xuất hiện?
Tại sao Revenge có thể bỏ qua một vũ khí lợi hại như vậy?
Rốt cuộc đằng sau chuyện này là âm mưu gì?
Rất nhiều câu hỏi được đặt ra, nhưng lại chẳng cái nào có câu trả lời hoàn chỉnh. Đương sự không lên tiếng, người ngoài cuộc cho dù có giải thích thuyết phục thế nào, lý luận hợp tình ra sao thì cũng vẫn chỉ là phỏng đoán mà thôi.
Còn về nguyên nhân thật sự, ngoại trừ Hồ ly, thì chẳng ai có thể hiểu được.

Trong căn phòng lạnh lẽo,
Một mình anh lặng im suy tư, để mặc bóng tối bao trùm tất cả. Chỉ cần nghĩ đến cô, trái tim anh lại không tự chủ được loạn nhịp.
Cô không trực tiếp tham gia đối đầu với Blood.
Cô không giúp Revenge hạ gục Blood.
Cô không… không lựa chọn trở thành kẻ thù của anh.
Phải chăng, trong lòng cô vẫn có một chút gì đó lưu luyến anh, quan tâm anh?
Anh rất hi vọng, rất rất hi vọng phỏng đoán của mình là đúng. Bởi vì như vậy có nghĩa là anh và cô còn có cơ hội. Chỉ cần anh cố gắng thêm một chút, bọn họ hoàn toàn có thể được ở bên nhau.
Nhưng… liệu có thể không? Bàn tay nhỏ bé của cô… có thể vì anh mà vươn ra hay không?
Anh rất nhớ cô, nhớ đến phát điên lên được. Mặc dù cô đã làm nhiều chuyện có lỗi với anh, nhưng trái tim anh lại không cho phép mình tức giận với cô, lạnh nhạt với cô, hận cô. Bởi vì anh yêu cô. Tình yêu ấy có lẽ đã vượt qua cả sức tưởng tượng của anh. Nhưng anh lại không hề muốn ngăn cản nó. Có lẽ anh thật ngốc, nhưng anh chẳng quan tâm. Chỉ cần có cô, được gặp cô, được nhìn cô nở nụ cười, cho dù chỉ là trong giấc mơ anh cũng mãn nguyện rồi.
Có điều, anh vẫn luôn thắc mắc, cô có yêu anh không, cho dù chỉ là một chút xíu thôi? Nụ cười, ánh mắt hôm đó của cô có phải là thật tâm, hay còn mang ý nghĩa gì khác?
Anh không dám chắc, thực sự không dám chắc chắn bất cứ một điều gì liên quan đến cô. Bởi vì, anh không có cách nào hoàn toàn nhìn thấu cô. Cô ngụy trang quá giỏi, ngay cả ánh mắt cũng trống rỗng đến tuyệt đẹp như vậy.
Anh phải làm thế nào đây?
Còn cô, anh tự hỏi không biết cô sẽ làm gì tiếp theo?
---------------------------------------
3.
Cuộc chiến vẫn tiếp diễn, trực diện có, ngấm ngầm cũng có. Tình hình căng thẳng đến nỗi toàn thế giới ngầm ai cũng ăn không ngon, ngủ không yên, chỉ sợ sơ sẩy một chút sẽ trở thành oan hồn một cách thần không biết quỷ không hay.
Giữa lúc ấy, một sự việc xảy đến khiến thế giới ngầm chao đảo – chỉ trong một đêm, toàn bộ sát thủ Blood trong tay Revenge được tự do, độc trong người đã giải hết.

Blood,
Không khí lúc này không từ nào có thể diễn tả được, giống như là… bùng nổ. Bao nhiêu lo lắng bất an, tức giận căm phẫn đều tuôn trào. Không còn con tin, để xem Revenge sẽ làm thế nào đối phó với một Blood hùng mạnh? Hừ, bọn họ sẽ mỏi mắt mong chờ.
- Không ai biết được gì cả. – Tuấn ủ rũ lắc đầu, trong lòng không khỏi âm thầm nghiến răng mắng bọn thuộc hạ của mình vô dụng. Ngay đến bản thân được cứu như thế nào cũng không biết, thật uổng phí mười mấy năm đào tạo.
- Linh San, em nói độc của Phù thủy chỉ có chính cô ta mới có thuốc giải. Như vậy chẳng lẽ là Phù thủy muốn giúp chúng ta? – Minh vừa thốt lên đã cảm thấy muốn tát cho mình một phát. Đây chắc chắn là điều không thể.
- … - Linh San trầm tư. Đột nhiên một tia sáng lóe lên khiến cô ngây người. – Không thể nào.
- Cái gì không thể nào? – Anh nhíu mày. Trực giác cho anh chuyện điều này chắc chắn có liên quan đến người con gái mình yêu.
- Thật xin lỗi, em không thể nói. – Linh San mím môi lắc đầu.
- Sao lại không thể? – Tuấn gắt – Em phải nhớ mình không còn là người của Revenge nữa. Hiện tại chúng ta đáng đứng trên cùng một chiến tuyến.
- Em biết. Nhưng chuyện này em không thể nói.
- Tuấn, Minh, hai người đi ra ngoài. – Anh trầm giọng.
- Cậu muốn làm gì? – Minh lo cuống lên. – Chắc Linh San có nỗi khổ riêng, cậu đừng làm khó cô ấy…
- Ra ngoài.
- Được rồi. – Minh nhìn Linh San, ánh mắt thương yêu cùng lo lắng khiến lòng cô mềm nhũn.

- Chuyện này có liên quan đến Linh Linh, đúng không?
- Đúng. – Linh San thẳng thắn thừa nhận, nhưng cũng dứt khoát cắt đứt. – Nhưng chi tiết cụ thể em không thể nói.
- Vì sao?
- Bởi vì nó sẽ gây bất lợi cho Linh Linh. Chẳng lẽ anh muốn cậu ấy gặp nguy hiểm?
- Tôi sẽ không làm hại cô ấy.
- Anh không, nhưng Blood có thể tha cho Linh Linh sao? Cậu ấy là người của Revenge.
- … - Đúng vậy, cô là người của Revenge, cho dù cô trực tiếp tham chiến hay không thì cũng vẫn là kẻ thù của anh. Nhưng mà anh không muốn. Anh hoàn toàn không muốn bọn họ trở nên như vậy. Cô đáng ra phải ở bên cạnh anh, sống cuộc sống vui vẻ nhàn nhã, hưởng thụ sự chăm sóc nuông chiều của anh. – Cô ấy hiện tại đang gặp nguy hiểm sao?
- Có lẽ vậy. – Linh San thở dài. Rốt cuộc là tại sao? Tại sao trước đây lựa chọn thế, bây giờ lại làm thế này? Cô ấy có biết như vậy là rất nguy hiểm hay không?
- … - Nghe được câu trả lời, dù biết rằng không nên quan tâm, nhưng trái tim anh vẫn thắt lại, se buốt.
Cô sẽ gặp nguy hiểm ư?
Cô vì giúp Blood mà gặp nguy hiểm sao?
Tại sao cô lại ngốc như vậy? Cô không biết rằng đối với anh, sự an toàn của cô quan trọng hơn tất cả hay sao? Cho dù trở thành một Thủ lĩnh vô trách nhiệm, kém cỏi, bất tài, ích kỷ, anh cũng không muốn dùng sự an nguy của cô để đổi lấy số con tin đó.
Rốt cuộc… phải như thế nào cô mới hiểu tình cảm của anh?

Không còn phải cố kỵ, Blood nhanh chóng lật ngược tình thế. Chỉ trong năm năm ngày ngắn ngủi đã lấy lại toàn bộ địa bàn của mình, không hề nương tay với kẻ thù khiến lực lượng đối phương tiêu hao đáng kể.
Thấy Revenge thất thủ, các tổ chức trước giờ vốn coi đây là cái gai trong mắt bắt đầu rục rịch muốn ra tay. Tình thế Revenge hiện tại quả thực không thể dùng hai chữ ‘nguy hiểm’ bình thường mà hình dung được.
Điều duy nhất khiến người ta canh cánh trong lòng là ngọn nguồn sự việc sát thủ Blood được giải thoát. Người đứng sau là ai? Và làm việc này với mục đích gì? Liệu đây có phải là một âm mưu mới? Hay đơn giản chỉ là sự giúp đỡ trong lúc nguy nan?
---------------------------------------
4.
Ban đêm,
Trường đua,
- Chủ nhân có việc tìm em? – Cô nhướn mày, như cười như không nhìn thân ảnh cao gầy phía trước, trong lòng không khỏi dấy lên những cảm xúc phức tạp.
- Em vẫn coi tôi là Chủ nhân? – Bóng đen nhàn nhạt lên tiếng, giọng nói lạnh tanh khiến người ta không phân rõ cảm xúc trong đó. – Tại sao em làm như thế?
- … - Cô trầm mặc. Tại sao? Chính cô cũng rất muốn biết. Rốt cuộc là tại sao mọi chuyện lại thành ra như vậy? Tại sao Chủ nhân lại tàn nhẫn như thế với cô? Và tại sao bọn họ lại trở nên như thế này?
- Em nói đi chứ? Tại sao? Tại sao em giúp Blood chống lại tôi? Rốt cuộc là tại sao em lại làm như thế với tôi? – Bóng đen dường như bị sự im lặng của cô chọc giận, gầm lên như dã thú. – Em nói đi! Em mau trả lời cho tôi.
- Khiết Khiết là em gái em. – Cô nhìn thẳng vào bóng đen, gần như nghiến răng nói.
- … - Bóng đen cứng đờ, thật lâu cũng không có phản ứng.
- Đối với em Khiết Khiết rất quan trọng, anh biết mà, phải không?
- Hồ ly, em bình tĩnh nghe tôi nói…
- Khiết Khiết hiện tại như thế nào anh có biết không? Bởi vì anh…
- Em bình tĩnh nghe tôi giải thích có được không?
- Khiết Khiết bây giờ như vậy, anh nói em phải làm sao bình tĩnh được đây? Hơn nữa, giải thích xong thì thế nào? Mọi chuyện có thể trở lại như xưa hay sao?
- Tôi thừa nhận tôi sai rồi. Hồ ly, em tha thứ cho tôi lần này có được không?
- Em làm sao có thể tha thứ cho anh? Khiết Khiết, nó bây giờ…
- Tôi biết, tôi biết, tin tưởng tôi, tôi sẽ chăm sóc Khiết Khiết thật tốt.
- Nhưng mà…
- Tin tưởng tôi. – Bóng đen đặt tay lên vai cô, trịnh trọng nói. – Tôi đã hứa với em thì nhất định sẽ làm được.
- Lần cuối cùng… - Cô khó khăn thốt lên từng chữ. – Đây sẽ là lần cuối cùng em tin tưởng anh. Đừng khiến em tiếp tục thất vọng nữa!
- Được, chờ tôi, tôi nhất định sẽ làm được. – Bóng đen dang tay ôm cô vào lòng, nhè nhẹ vỗ về như mọi khi. Nhưng anh nào biết rằng, tâm tư người trong lòng đã không còn như trước nữa.
Cô dựa vào vòm ngực rộng lớn của anh, đôi mắt thiên thần nhắm chặt, dường như đang đưa ra một quyết định trọng đại.
Tin anh? Nhưng Khiết Khiết của cô phải làm sao bây giờ?
Không tin anh? Vậy cô còn có thể tin tưởng ai đây?
… Trong đầu không hiểu sao lại hiện lên hình ảnh một người con trai với ánh mắt sâu thẳm cùng nụ cười dịu dàng chứa đựng sự nuông chiều như chẳng bao giờ đổi thay khiến cô giật mình phát hiện, thì ra, đối với anh cô cũng không hẳn là không có cảm giác.
------------------------------------------------------------------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui