Tôi Yêu Em Tiểu Thư

    Tiễn hai vị khách "tò mò" kia, Ran xuống bếp để chuẩn bị bữa tối. Khi cô về đã gọi người chuẩn bị sẵn nguyên liệu, tất cả đều là những thứ tươi ngon, chất lượng bậc một! Mở tủ đồ lấy chiếc tạp dề màu đen, Ran bắt tay vào sơ chế và chế biến thức ăn. 
    Rau được nhặt sạch, rửa sạch, để ráo rồi chế biến. Những thứ củ quả đều được sơ chế sạch, cắt nhỏ.Còn có những loại thịt cá vô cùng tươi ngon. 
   Cô bắt tay vào chế biến những món ăn truyền thống của người Nhật. Shinichi và Ran từ nhỏ thường sang nước ngoài, đồ ăn của Nhật rất ít khi ăn, ở đặc điểm này cả hai đều giống nhau. Đều thích hương vị quê hương của mình. 


   Đầu tiên là Sushi, những lát cá thái mỏng với rong biển và cơm nóng nắm nhỏ vô cùng ngon miệng, được bày cùng sashimi, gừng và wasabi trên đĩa. 

   Tiếp theo là món Okonomiyaki - món mà Shinichi đã từng nấu cho cô ăn. Còn có thể gọi là Bánh xèo Nhật Bản 

     Ran không ở Nhật từ nhỏ, nhưng những món ăn truyền thống Nhật Bản cô học được từ quyển sổ tay nấu ăn của mẹ cô đều rất ngon. Cộng với chiếc đầu thông minh, rất biết cách sáng tạo trong món ăn, làm sao cho đẹp mắt, an toàn và ngon miệng nhất! 
    Tiếp theo là đến món mì Udon và mì Ramen (coi hình theo thứ tự nha)  

    Từng món ăn ngon mắt nóng hổi bày lên trên bàn, cô bưng thêm một đĩa Tempura hải sản rau củ ngon miệng 

   Đặt thêm một món lẩu Shabu-Shabu ở giữa bàn, khi Shinichi về, chỉ cần bật công tắc sẽ tự làm nóng nồi lẩu và chín thức ăn. 

   Cuối cùng là món bánh tráng miệng truyền thống của người Nhật , là bánh ngọt Wagashi 

     Ran dọn đầy đủ trên chiếc bàn ăn sang trọng, lấy điện thoại ra bấm một dãy số : 
 " Alo! Anh về chưa?" 



 " Anh đang trên đường về, vợ nhớ anh rồi à?" 
 " Hình như anh ngày càng vô sỉ thì phải!?" 
 " Như vậy mới giữ được vợ chứ!" 


 " Mau về nhé!" 


   Shinichi gật đầu, mỉm cười. Ran tắt máy, tháo tạp dề và dọn lại bếp cho thật sạch. Ra phòng khách xem TV ngồi đợi hắn về. 


 ~Ding doong~ (tiếng chuông :| ) Ran đi ra mở cửa. Shinichi một thân Âu phục đen chỉnh tề, tiêu sái bước vào trong. Cô đóng cửa lại, đi tới bên giúp hắn cầm áo khoác. Hắn mỉm cười hôn lên trán cô 
 " Anh đi tắm đi rồi mau xuống ăn, quần áo đã gập gọn trong tủ rồi!" 
 " Được! Mà sau này em không phải xuống bếp đâu. Có anh làm hết rồi" 
 " Anh chê đồ ăn tôi nấu? " 
 " Vợ ngốc!" 
  Cô mỉm cười, đi vào trong bếp để bật nồi lẩu Shabu. Một lát sau, Shinichi với bộ đồ thể thao đơn giản, thoải mái. Mái tóc chưa khô hẳn, còn vương những giọt nước nhỏ chảy dài xuống khuôn mặt yêu nghiệt ma mị kia,bộ đồ chỉ bình thường không thể làm giảm đi khí thế vương giả, cao quý của Shinichi. Nếu cô thành hôn với hắn rồi, liệu có đếm hết được tình địch không nhỉ!?  


 ~Ding doong~ (tiếng chuông cửa một lần nữa vang) 
 " Ai vậy Ran?" 


  Ran lắc đầu tỏ vẻ không biết, cô chẳng biết nên xưng hô với hắn như thế nào nữa! 


 " Anh ra mở cửa " Shinichi nói rồi đi tới cửa chính. Một chàng trai khá điển trai, mái tóc vàng, mắt xanh - là một người ngoại quốc, nhưng lại nói tiếng Nhật, khí chất tỏa ra rất phong lưu phóng khoáng. Đi sau anh ta còn có một cô gái, cách phối đồ khá thời thượng,khuôn mặt trang điểm rất kĩ càng. 


   Ran đi từ phía sau Shinichi, nhìn ra bên ngoài, lạnh nhạt hỏi : 
 " Edward, Asako. Tại sao các người lại ở đây ?" 
 " Ran! Anh nói sẽ về Nhật tìm em " Asako định trả lời thì bị Charles nói trước. Thực ra cô ta cũng chẳng muốn về Nhật Bản chút nào, nhưng tại Charles lại về Nhật nên cô ta mới đi theo 
 " Ran? Cái tên đó anh có thể gọi không vậy sao?" Shinichi sát khí bá đạo 
 " Anh là gì của cô ấy ?" Charles lạnh nhạt
 " Anh ấy là chồng sắp cưới của tôi. Chúng tôi không thân thiết gì với mấy người, mời về cho " Ran hờ hững có ý đuổi khách rõ ràng 

    Shinichi rất hài lòng về câu trả lời của Ran, hắn cũng muốn đuổi hai người này lắm đấy. Đang chuẩn bị ăn mà phá đám như đúng rồi! [Các cụ nói "Trời đánh tránh bữa ăn" mà] Asako bắt đầu giả vờ ngửi thấy mùi gì đó, liền nói : 


  " Là lẩu Shabu-Shabu đúng không? Tụi chị có thể ăn không? " 


  " Cũng được! Nhưng ăn xong thì mời về cho" 


 Cô đồng ý vì khi nấu, cô nấu có dư ra, nên chắc chắn vẫn đủ cho thêm 2 phần ăn nữa. 
   Bốn người đi vào trong bếp. Bữa tối trôi qua giữa những tầng sát khí, hai ánh mắt giao nhau nảy lửa của Shinichi và Charles, sự bình thản của Ran và sự ghen tị của Asako. Không thể nào chê tài năng nấu ăn của Ran, không hề thua kém đầu bếp 5 sao chuyên nghiệp. 
  " Những món này là em nấu?" Charles hỏi 
  " Thì? Nếu không ngon mời về Pháp mà ăn món ăn của mấy người" cô đáp 


  " Rất ngon là đằng khác " Charles nói vậy 


  " Cảm ơn anh đã khen 'vợ' tôi " Shinichi trả lời thay Ran, còn cố nhấn mạnh chữ 'vợ' ; Ran cũng chẳng mấy để ý đến câu trả lời đó của Shinichi, vì hắn nói cũng không phải sai.  
  " Ran! Em nấu ăn ngon thật đấy!" Asako giở giọng

     Còn nhớ hôm cô tới thăm ngoại, cô ta hạch sách cô như thế nào? Quên rồi sao? Cô ta vu khống, bốc đồng trước mắt ngoại, gây hiểu lầm giữa cô và ngoại, quên rồi sao? Tự nhiên lại tình chị em mặn nồng thắm thiết vậy? Cô thấy câu này hợp với chị ta nhất này! 


              Đàn bà dễ có mấy tay,



     Đời xưa mấy mặt, đời này mấy gan.
              Dễ dàng là thói hồng nhan,
     Càng oan nghiệt lắm càng ngang trái nhiều. 
                 (Truyện Kiều -Nguyễn Du) 
    --Lên lớp 9 các cậu sẽ học thôi. Luật thơ lục bát chắc các cậu được học rồi nhỉ?-- 


   Năm mới rồi, Au chúc các độc giả một năm mới vui vẻ, chúc các bạn gái thì ngày càng xinh đẹp, những người còn là học sinh thì ngày càng học giỏi và đạt được nhiều thành tích, thành công mình mong muốn. Chúc gia đình cách bạn có một Tết 2019 đầm ấm, hạnh phúc, sum họp bên nhau.  Và....chúc các bạn có nhiều lì xì nhé! :D :D Chap này tặng cho các rds nhân dịp 23 tết âm lịch! Ăn tết vui vẻ nha mina-san! 


     Arigatou mina! 
          Watashi wa anata o aishiteru! Odaijini mina! 


                                   Emily-SR 
                                       (28-01-2019| 20:53pm) 




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận