Chờ Hoắc Hàm Ngọc thay quần áo cưỡi ngựa đi ra, Hoắc Mật đã cưỡi chiến mã của hắn chạy một vòng trong chuồng ngựa làm nóng người rồi.
Cô đứng ở ven đường, hai tay chắp sau lưng, dùng giày ủng cọ đất dưới chân, tràn đầy sùng bái nhìn hắn cưỡi ngựa giơ roi lao tới.
Trên chiến mã cao lớn, người đàn ông uy phong lẫm liệt mặc quân trang, dưới bầu trời xanh như mới được gột rửa của Bắc Cương, càng khiến hắn phá lệ hung ác bá khí.
Rất nhiều người sợ Hoắc Mật, bởi vì toàn thân hắn mang theo một cỗ sát phạt tràn đầy mùi máu tanh, nhìn thấy người từ phía xa không thể không cúi đầu, thần phục với hắn từ tận đáy lòng.
Nhưng Hoắc Hàm Ngọc không sợ hắn, cô thích cha, cha, là anh hùng của cô.
Là anh hùng của tất cả mọi người.
Cô gái nhỏ ngẩng đầu nhìn cha càng ngày càng gần, trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn vẫn còn hơi đỏ, lại một mực nhìn Hoắc Mật, không chịu chuyển mắt.
Có một nháy mắt, giống như không phải cô đang nhìn cha của cô, nếu đổi một góc độ khác, là nhìn một người đàn ông, người trong lòng cô, tim đập như trống chầu, cả người giống như sắp bị cảm giác tội ác bao phủ.
"Nhìn cái gì vậy?"
Hoắc Mật kéo cương ngựa, đứng trước mặt Hoắc Hàm Ngọc, xoay người, hai con ngươi đen nhánh từ đỉnh đầu nhìn xuống cô.
Dáng người cô gái nhỏ nhỏ nhắn xinh xắn, những năm này sống ở Giang Nam, đã nuôi thành dáng vẻ tinh tế duyên dáng của con gái Giang Nam, tâm tư khiến Hoắc Mật khó đoán.
Lại thấy mái tóc dài của cô được buộc sau đầu, tung bay trong gió Bắc Cương, dáng người tinh tế, ngày thường mặc áo ngắn và váy dài, không nhìn ra tư thái, bây giờ mặc quần áo cưỡi ngựa xiết eo, lại có cảm giác oai hùng.
Hoắc Mật nhìn thấy cảnh này, đôi mắt lửa nóng.
Được ánh mắt như vậy của Hoắc Mật nhìn chăm chú, da thịt trắng nõn của Hoắc Hàm Ngọc trở nên đỏ ửng, cô đưa tay, ôm cổ cha, trong lòng nhẹ nhàng nhảy lên, làm nũng nói:
"Nhìn cha đó, cha, con muốn lên đi.
"
Hoắc Mật liền xoay người, duỗi một cánh tay ra, nắm chặt eo nhỏ của cô, một tay ôm cô lên, đặt trước người hắn.
Chân kẹp bụng ngựa, Hoắc Mật ôm Hoắc Hàm Ngọc, cưỡi ngựa đi về phía chân trời đi, hai người cùng nhau lao vùn vụt về phía sa mạc hoang vu.
Phía sau có mấy tên thân vệ, vội vàng cưỡi ngựa đi theo Hoắc Mật, Hoắc Hàm Ngọc quay đầu, nhìn thoáng qua khuôn mặt khổ sở của bọn họ, đột nhiên cảm thấy buồn cười, trong gió hỏi:
"Cha, tốc độ của cha quá nhanh, bọn họ không đuổi kịp chúng ta.
"
"Có muốn bỏ rơi bọn họ không?"
Gió thổi qua tai Hoắc Mật, tóc đen mềm mại của Hoắc Hàm Ngọc lướt qua mặt hắn, hông của hắn đặt sau mông nhỏ mềm mại của Hoắc Hàm Ngọc, theo con ngựa chạy về phía trước, liên tục cọ, ma sát nam căn của Hoắc Mật.
Phía trước Hoắc Hàm Ngọc nghe thấy giọng nói phiêu đãng của cha trong gió, cô gật gật đầu, chỉ thấy cha giơ roi ngựa lên, "Ba" một tiếng giật mông ngựa, chiến mã dưỡi thân hai người giống như điên chạy về phía trước.
"Quân trưởng!"
Mấy tên thân vệ phía sau gấp gáp, quất roi ngựa dùng sức đuổi theo, bốn năm con ngựa đi theo Hoắc Mật, phóng như bay trên sa mạc bát ngát gập ghềnh.
Hoắc Hàm Ngọc vốn có chút hưng phấn, kết quả ngựa vừa bay, tốc độ gió thổi qua chớp giật, giống như bay sát mặt đất vậy.
Cô hưng phấn quay đầu, nhìn thân vệ sắp đuổi kịp phía sau, gấp đến độ thét to:
"Cha, cha nhanh lên, bọn họ sắp đuổi kịp rồi, nhanh nhanh.
"
Hoắc Mật cũng quay đầu nhìn thoáng qua, dây cương kéo một phát, một tay đè cái đầu nhỏ của Hoắc Hàm Ngọc lệch đi, chui vào trong khe hở sa mạc bị gió cát ăn mòn, chui trái, chui phải, thân vệ phía sau lần lượt bị bỏ rơi.