Con gái tiếp nhận khiến Hoắc Mật cảm thấy vui vẻ, hắn nhẹ nhàng ngậm lấy núm vú sung huyết như hạt đậu nành của Hoắc Hàm Ngọc, thả nhẹ lực đạo mút vào, cái này nho nhỏ, bầu vú nhỏ không đến một nắm tay, để hắn vô cùng thương tiếc.
Ngoài cửa sổ đã sáng tỏ, bên ngoài phòng còn một đám người nơm nớp lo sợ quỳ đó, Tiết Chỉ Kỳ được người làm đỡ xuống dưới, cô ta khóc đến đau đầu, trong lòng lo lắng Hoắc Hàm Ngọc có chuyện bất trắc, vị trí phu nhân quân trưởng của cô ta sẽ bay mất.
Cô ta muốn đi vào xem Hoắc Hàm Ngọc, lại bị Hoắc Mật hạ lệnh không cho phép, cuối cùng, cô ta chỉ có thể lo lắng, nằm trên ghế sa lon ngủ thiếp đi.
Trên tầng ba, trong phòng Hoắc Hàm Ngọc, tình dục của Hoắc Mật tăng cao, buông lỏng đầu vú Hoắc Hàm Ngọc ra, lại tiến lên, đặt trên người con gái, chôn khuôn mặt tuấn tú vào hõm vai xinh xắn của cô, thở dài:
"Vẫn còn bị bệnh nữa.
"
Giờ khắc này, dương vật của Hoắc Mật sưng lên rất đau, cứng đến nỗi hắn nổi điên, đặc biệt là khi Hoắc Hàm Ngọc chủ động tách hai chân của cô ra, hai chân tách ra bên người hắn, rõ ràng mời chào Hoắc Mật đến xay nghiền hoa tâm của cô.
Nhưng nhìn dáng vẻ bị bệnh của con gái, Hoắc Mật nhịn xuống, hắn biết lúc này, Hoắc Hàm Ngọc không có tinh lực, như vậy lúc thể nghiệm tình dục cũng không đủ vui vẻ, cô chỉ cần hắn, muốn cha ở bên cạnh cô, dùng da thịt chặt cô.
Cho nên cô nguyện ý để cha thoải mái một chút.
Đúng là một đứa trẻ khiến người ta đau lòng.
Hoắc Mật hôn lên khuôn mặt nhỏ của cô gái, đè ép cô, đưa tay dò xét xuống dưới, sờ vào quần của mình, nắm chặt dương vật vuốt ve, thỉnh thoảng hắn sẽ đụng vào bên đùi của Hoắc Hàm Ngọc, lồng ngực đè ép bầu ngực nhỏ nhắn của Hoắc Hàm Ngọc, hô hấp phun lên bên tai cô gái nhỏ.
Hô hấp của hắn dần trở nên thô nặng, giống như dã thú, ở bên tai Hoắc Hàm Ngọc, thấp giọng đè nén gọi tên của cô.
"A Ngọc, A Ngọc, A Ngọc! "
Mỗi tiếng đêì ẩn chứa tình dục đè nén, khiến tai Hoắc Hàm Ngọc nóng lên, cô nhắm chặt mắt lại, trốn dưới lồng ngực trần trụi của cha, bị nhiệt độ cơ thể nóng hổi của cha hun nóng, toát ra một tầng mồ hôi.
Cô ngây thơ hiểu, cha đang phát tiết tình dục của hắn, nhưng cụ thể là phát tiết thế nào, Hoắc Hàm Ngọc không dám nhìn, cô chỉ biết trái tim cô đập rất nhanh.
Đây là thứ cô cần, cha đang yêu cô, như thế là đủ rồi.
Cách lớp quần lót, chờ cha phóng xuất tinh dịch nóng hổi ở giữa hai chân cô, Hoắc Hàm Ngọc cảm giác, đầu óc vốn choáng váng, lúc này toát một trận mồ hôi, không ngờ lại đỡ hơn rất nhiều.
Cô như một con thú tinh xảo, co quắp dưới thân thể cha, cảm giác cha kề mặt đến, nhỏ vụn lại thận trọng hôn lên, Hoắc Hàm Ngọc mới yếu ớt, nhỏ giọng nói:
"Cha, con đói.
"
Có khẩu vị là chuyện tốt.
Hoắc Mật ôm cô, dùng chăn bao cô lại, nói:
"Đi tắm rửa trước, tối hôm qua cha đã cho người làm ninh cháo, để cha bảo bọn họ hâm lên, con tắm xong thì cháo cũng ấm rồi.
"
Nói xong, hắn nhặt quần áo mặc lên người, cài từng nút áo, nhìn Hoắc Hàm Ngọc bao bọc trong chăn không có kẽ hở, nhìn khuôn mặt nhỏ ửng đỏ của cô, muốn nói lại thôi, sau đó hỏi:
"Sao vậy?"
"Cha, vừa rồi chúng ta! "
Hoắc Hàm Ngọc có chút xấu hổ nói, dừng một chút, thấy đôi mắt hẹp dài của cha đang im lặng nhìn cô chằm chằm, cô lại hỏi:
"Chuyện vừa rồi, có phải không thể nói với mẹ? Cũng không thể nói với bất kỳ ai không?"