Đợi đến khi cha rời đi, Xuân Hạnh mới một lần nữa bưng một chậu nước đến, để tiểu thư rửa mặt.
Hoắc Hàm Ngọc nhìn váy dài của mình treo trước gương, lại nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn của Xuân Hạnh trong gương, rất hiếu kì hỏi:
"Xuân Hạnh, cô và cha cô như thế nào?"
Xuân Hạnh nghe xong, trong lòng khổ sở, sao tiểu thư lại hỏi cô ấy chuyện này?
Nhưng nghĩ một chút, cô ấy vẫn nói rõ với tiểu thư:
"Hai năm trước, cha tôi đã bán tôi đi, vốn là bán vào kỹ viện làm chim non, sau đó chị Diêu nói thiếu một người hầu, đã dẫn tôi đi, mãi đến khi gặp quân trưởng đại nhân, mua tôi trở về, hầu hạ tiểu thư.
"
Nếu không có quân trưởng đại nhân, có lẽ hiện tại Xuân Hạnh đã làm kỹ nữ rồi, đâu có mệnh tốt như vậy, có thể ở đây hầu hạ tiểu thư.
"Sau cha cô lại đối xử với cô như vậy? Đúng là quá xấu.
"
Hoắc Hàm Ngọc lắc đầu, thở dài, vẫn cảm thấy trong thiên hạ này, chỉ có cha mình là tốt nhất, cha của cô, chắc chắn sẽ không bán cô vào kỹ viện.
Thật ra, Hoắc Hàm Ngọc cũng không phải tiểu thư nhà giàu từ nhỏ đã được nuôi dưỡng trong khuê phòng, lúc ở Giang Nam, cha chỉ phái mấy thân vệ âm thầm bảo vệ cô, hơn nữa cô đi ra ngoài, mới có người che chở.
Cho dù, Tiết Chỉ Kỳ coi cô là đại tiểu thư mà yêu cầu cô, nhưng Hoắc Hàm Ngọc biết, trên thế giới này có rất nhiều cô gái không giống cô.
Có người nhà nghèo, bán con gái cũng không ít, ở khu vực náo nhiệt tại Giang Nam, cũng có thể trông thấy có cô gái bị cha mẹ cưỡng chế quỳ trên mặt đất, xem như gia súc bán ra.
Xuân Hạnh cúi xuống, lắc đầu, biện giải cho cha mình.
"Tiểu thư, lúc đó cha tôi cũng không có biện pháp, trong nhà tôi có anh trai phải lấy vợ, em trai còn vị thành niên, cha tôi chỉ có thể bán tôi, nếu không người nhà chúng tôi sẽ không sống nổi.
"
"Vậy cô sai rồi, dựa vào cái gì ah trai cô lấy vợ, em trai cô sắp thành niên, là phải bán cô đi?"
Hoắc Hàm Ngọc dùng giọng điệu vô cùng tự hào nói với Xuân Hạnh, có chút cảm giác ưu việt, nói:
"Xuân Hạnh, đó là cha cô không tốt với cô, là cha cô xấu, tư tưởng của cô có vấn đề, phải biết, con gái quý giá, còn quý giá hơn con trai nhiều, cho dù cha tôi nghèo thế nào, ông ấy cũng không bán tôi đi, cho dù ông ấy chỉ có một miếng ăn, vậy cũng cho tôi tất, cho nên là cha cô xấu, bởi vì cô là con gái, cho nên ông ấy xem thường cô.
"
Xuân Hạnh đứng một bên, trong lòng tràn đầy hâm mộ nhìn Hoắc Hàm Ngọc, thở dài:
"Dưới gầm trời này, có nhà ai không phải như vậy chứ? Con gái đều là bát nước hất ra ngoài, con trai mới có thể nối dõi tông đường, tiểu thư là người có phúc khí, mới có người cha tốt như quân trưởng đại nhân.
"
Không phải người nào cũng may mắn như Hoắc tiểu thư, có thể đầu thai làm con gái của quân trưởng Hoắc, vừa nghĩ như thế, Xuân Hạnh lại cảm thấy, cho dù giữa quân trưởng Hoắc và Hoắc tiểu thư xảy ra chuyện kia, vậy cũng không có gì, ít nhất quân trưởng Hắc luôn xem Hoắc tiểu thư như châu như bảo.
So với những người cha coi con gái mình như gia súc bán vào kỹ viện, còn tốt hơn nhiều.
Sau đó, Hoắc Hàm Ngọc và Xuân Hạnh nói chuyện vài câu, sau khi đánh răng rửa mặt xong, tâm tình cực tốt đi xuống lầu.
Mấy ngày trước cô bị bệnh, không thích xuống lầu, hiện nay đã tốt, cô muốn xuống lầu đi dạo, suốt ngày ở trên tầng ba, chỉ toàn đọc sách, cũng không thú vị.
Nhưng vừa đi xuống lầu, cô đã nhìn thấy Tiết Chỉ Kỳ.