"Nói bậy.
"
Căn phòng không bật đèn, một mảnh đen kịt, Hoắc Mật tràn đầy cưng chiều khiển trách con gái, vỗ cái mông nhỏ của Hoắc Hàm Ngọc, cúi đầu, mặc cho cô gái nhỏ ngây ngô hôn môi hắn, hắn cứ như vậy dán lên đôi môi non mềm của con gái, tức giận nói:
"Ai nói với con cha không thích A Ngọc? Cha thích nhất là A Ngọc của cha, ai nói huyên thuyên, cha sẽ cắt lưỡi người ấy.
"
Cắt đầu lưỡi của mẹ sao? Hoắc Hàm Ngọc vội vàng ôm chặt cổ cha, rời khỏi môi cha, chôn đầu vào cổ cha, hoảng loạn nói:
"Không có ai cả, cha, đừng cắt đầu lưỡi của ai, A Ngọc sợ.
"
Hoắc Hàm Ngọc thật khó chịu, nhớ tới mẹ nói muốn sinh em trai cho cha, cô lại không nhịn được chảy nước mắt, nước mắt rơi trên cổ Hoắc Mật, khiến trong lòng hắn đau tột đỉnh.
Đêm của Bắc Cương đến rất sớm, vừa tới gần cơm tối, đêm tối đã bao phủ toàn bộ Bắc Cương.
Hoắc Mật nhẹ nhàng xoa cái mông nhỏ của Hoắc Hàm Ngọc, ngồi trên khung giường điêu khắc hoa cỏ chim thú phức tạp, nghiêng đầu hôn lên trán và gương mặt của con gái.
Dùng tư thái thân mật ày, ôn nhu an ủi Hoắc Hàm Ngọc sợ hãi và không an toàn, lại dùng giọng nói nhẹ nhàng, thấp giọng nói trong căn phòng tối đen này:
"A Ngọc đừng sợ, cha sẽ không bao giờ không thích A Ngọc, bất kể là ai nói lời này, đều không phải là thật, cha thích nhất là A Ngọc, con gái ngoan, đừng khóc.
"
Ánh trăng phản chiếu rõ ràng, Hoắc Hàm Ngọc run rẩy thở sâu, cảm nhận được đôi môi nóng hổi của cha từng chút an ủi trái tim khổ sở của cô.
Sau đó, cô nâng đầu lên, để cha có thể hôn đến môi cô, không bao lâu, cha đang hôn gò má cô, quả thật đã đi đến ngậm môi cô.
Hoắc Hàm Ngọc nhắm mắt lại, nhẹ nhàng, thoải mái ‘ưm’một tiếng, có chút buông lỏng hàm răng , chờ đầu lưỡi cha đi vào, dây dưa với đầu lưỡi của cô.
Thích cha, bởi vì thích, cho nên muốn có được tất cả của cha, cũng đưa tất cả của mình, không giữ lại chút nào giao cho cha, cho nên không thể nghĩ những vấn đề cực kỳ thực tế kia được.
Đó là một loại đau đớn, khiến Hoắc Hàm Ngọc nhanh chóng trưởng thành.
Cô lại rơi nước mắt, ôm cổ cha, bị cha hôn, hoặc là thử hôn lại cha, nhưng cho dù thế nào, Hoắc Hàm Ngọc vẫn cảm thấy chưa đủ.
Hoắc Mật cũng cảm thấy không đủ.
Bọn họ rõ ràng có huyết thống thân cận nhất trên thế giới này, dĩ nhiên cảm thấy chưa có được lẫn nhau, hoàn toàn không đủ.
Dưới ánh trăng, chẳng biết từ lúc nào rèm lụa mông lung đã rơi xuống, che đôi cha con ẩn trong bóng đêm này, Hoắc Hàm Ngọc và Hoắc Mật đều thở dốc, một nụ hôn kết thúc, chỉ trong chớp mắt, Hoắc Hàm Ngọc khẽ gọi một tiếng,
"Cha!.
"
Hai người lại hôn nhau, dây dưa môi lưỡi của nhau, ôm chặt đối phương, kịch liệt như thế, kinh tâm động phách.
"Cha, cha sờ A Ngọc, giống như trước đi.
"
Hoắc Hàm Ngọc thở gấp nói, vẻ mặt khát vọng yêu cầu cha cô.
Trán Hoắc Mật đặt lên cái trán trơn bóng của con gái, thở gấp, đưa tay, kéo mông con gái dính sát bắp đùi của mình, khàn khàn nói:
"Có thích bị cha sờ không?"
"Thích.
"
Gương mặt Hoắc Hàm Ngọc đỏ thấu, nhỏ giọng đáp, trong đêm Bắc Cương nghèo nàn này, cô nhẹ nhàng, giống như yêu tinh hút tinh huyết của người, phun ra lời âu yếm đủ để hủy diệt Hoắc Mật.
Cô nói, "A Ngọc thích bị cha sờ, A Ngọc thích cha sờ chỗ A Ngọc đi tiểu kia.
"