“Chuyện này...”
Xuân Hạnh cúi đầu, trong miệng đắng ngắt, ngập ngừng mãi mới dám nói:
“Có lẽ quân trưởng đã biết, chỉ là...!chỉ là...”
Chỉ là cảm thấy không nhất thiết phải ăn cơm chung với Tiết Chỉ Kỳ, thế nên quân trưởng vừa quay về đã đến phòng của tiểu thư, đến tận bây giờ vẫn chưa ra ngoài.
Tất nhiên là Xuân Hạnh chỉ dám nghĩ chứ không dám nói ra.
Nhìn thấy Tiết Chỉ Kỳ sắp nổi cơn thịnh nộ, Xuân Hạnh vội vàng bưng cơm nước lên lầu, vừa chạy vừa nói:
“Phu nhân, quân trưởng và tiểu thư đói bụng rồi, tôi mang đồ ăn lên trước.”
Xuân Hạnh nói xong thì nhanh chóng rời đi, cố gắng không nhìn đến ánh mắt phẫn uất và ghen tị của Tiết Chỉ Kỳ.
Nhắc mới nhớ, Xuân Hạnh cũng coi như xinh đẹp.
Nếu như nói trong thổ lâu có người phụ nữ nào có thể tới gần Hoắc Mật thì cũng chỉ có Hoắc Hàm Ngọc và Xuân Hạnh.
Thế nên Tiết Chỉ Kỳ càng ghét Xuân Hạnh hơn, càng nhìn càng thấy không vừa mắt.
Cô ta nhất định phải nghĩ cách đuổi Xuân Hạnh đi.
Nhưng nói cho cùng thì Xuân Hạnh cũng là người hầu Hoắc Mật đích thân mua để hầu hạ Hoắc Hàm Ngọc, muốn đuổi cũng không phải chuyện dễ.
Thế nên, muốn đuổi Xuân Hạnh đi thì chỉ có thể nhờ Hoắc Hàm Ngọc.
Trong đại sảnh, Tiết Chỉ Kỳ đang lên kế hoạch làm thế nào để bảo Hoắc Hàm Ngọc đuổi Xuân Hạnh đi.
Trên lầu ba, Hoắc Mật và Hoắc Hàm Ngọc vẫn đang ôm nhau, hoàn toàn không để Tiết Chỉ Kỳ ở trong lòng.
Sau khi ăn cơm xong, cha con hai người lại ôm nhau ngủ.
Sáng hôm sau, Hoắc Hàm Ngọc còn đang mơ mơ màng màng thì đã nghe thấy tiếng Xuân Hạnh chạy tới chạy lui.
Mặc dù bước chân của Xuân Hạnh rất nhẹ nhưng rõ ràng là có quá nhiều việc nên mới phải bận rộn đi lại nhiều như vậy, không cần thận đã đánh thức Hoắc Hàm Ngọc.
Cô chậm rãi mở mắt ra, nằm trong lòng cha mình.
Hoắc Hàm Ngọc còn chưa tỉnh hẳn thì đã được hôn một cái lên trán.
“Con tỉnh rồi à? Mau rời giường thôi.
Thợ may đã chờ con suốt cả đêm, hôm nay cha dẫn con đi may mấy bộ quần áo.
Mấy hôm nữa cha sẽ đưa con quay về Bắc khu.”
Hoắc Mật đã tỉnh từ lâu rồi, nhưng con gái chưa tỉnh thì hắn cũng không nỡ rời giường.
Hắn sợ mình rời giường thì con gái sẽ ngủ không ngon.
Bắc Cương lạnh khủng khiếp, hắn sợ cô lạnh.
“Quay về Bắc khu làm gì ạ?”
Hoắc Hàm Ngọc nằm trong vòng tay cha, mở to đôi mắt nhập nhèm vì buồn ngủ, không chịu ngồi dậy.
Hoắc Mật không có cách nào, đành phải ôm cô ngồi dậy, giải thích:
“Con trở lại Bắc Cương thì tất nhiên cũng phải đi gặp ông bà nội của con một chút.
Lúc trước sức khỏe của con không tốt lắm nên cha chưa đưa con về, hôm qua cha trở lại đang định nói với con hành trình này, nhưng lại thấy con đang khóc.”
Hắn và con gái đều để trần nửa thân dưới, buổi sáng là lúc ham muốn tình dục của Hoắc Mật lên cao nhất.
Hắn ôm con gái vào lòng, thân dưới cứng lên là điều không tránh khỏi.
Bầu không khí dần dần nóng lên, nhưng Hoắc Mật lại đột nhiên nhìn thấy tay con gái hắn sưng đỏ lên.
Hôm qua, khi hắn trở về thì trời đã tối, không nhìn thấy vết bỏng trên tay cô.
Đêm qua Hoắc Hàm Ngọc cũng giấu tay trong chăn nên hắn không phát hiện ra.
Hoắc Mật nắm chặt tay con gái, tức giận hỏi:
“Tay con làm sao thế này?”
Hoắc Hàm Ngọc bị cha ôm trong lòng thì vẫn chưa hoàn toàn thanh tỉnh.
Cô nghiêng đầu nhìn cha một lát, mơ màng trả lời:
“Bưng trà nóng.”
“Con bị bỏng như thế này mà mẹ con cũng không phát hiện ra à?”
Hoắc Mật vừa đau lòng vừa tức giận, giờ phút này, sự bất mãn của hắn đối với Tiết Chỉ Kỳ đã đạt đến đỉnh điểm.