Ánh mắt của Hoắc Mật khiến trái tim Hoắc Hàm Ngọc đập thình thịch, cô cúi đầu, nhỏ giọng nói:
“Bà chủ bảo con thử bộ đó xem thế nào, thế là con thử.
Cha, cha có thích không?”
“Thích.”
Gương mặt anh tuấn của Hoắc Mật tràn đầy vẻ si mê, hắn đang muốn kéo con gái lại gần thì nhân viên cửa hàng may đã mang thêm vài bộ ra cho Hoắc Hàm Ngọc.
Người nhân viên này là một cậu thanh niên khoảng chừng mười sáu mười bảy tuổi, từ nhỏ đến lớn chưa từng ra khỏi Bắc Cương.
Đây là lần đầu tiên cậu ta nhìn thấy một cô gái đến từ Giang Nam, rồi lại còn mặc trang phục Mãn Thanh, thế nên nhìn đến ngây dại.
Người ta đồn rằng con gái Giang nam làm từ nước, nhìn Hoắc tiểu thư thế này chắc không phải thực sự được làm bằng nước đấy chứ? Cô mặc bộ trang phục Mãn Thanh, làm tôn lên dáng người mảnh mai tinh tế, ở vai còn có thêm một chiếc khăn đen mềm mại, khiến làn da trắng nõn của Hoắc tiểu thư giống như phát sáng.
Cậu ta còn đang muốn nhìn nữa thì bỗng cảm thấy cả người lạnh lẽo.
Người nhân viên thợ may lập tức nhìn về phía quân trưởng Hoắc, cậu ta thấy trong mắt quân trưởng Hoắc đều là sát khí, ánh mắt này khiến cậu ta sợ hãi quỳ rạp xuống đất, giơ cao đống đồ trong tay lên:
“Quân trưởng Hoắc, đây là...!đây là ông bà chủ bảo tôi đưa tới.”
“Càn rỡ, mau cút xuống!”
Hoắc Mật tức giận đập màn, bộ tách trà trên bàn lập tức rung lên.
Cậu nhân viên kia sợ hãi vội vàng lui xuống.
Hoắc Hàm Ngọc nhìn thấy thế thì nhẹ nhàng nhích lại gần cha mình, không nhịn được cười.
Cô hình như đã phát hiện ra tại sao cha lại tức giận như thế.
Bởi vì anh trai kia cứ nhìn chằm chằm vào cô nên cha mới giận dữ.
Hoắc Mật ngẩng đầu, trừng mắt với cô một cái rồi đứng dậy.
Hắn cầm áo khoác phủ lên người cô, mím chặt môi, còn đội cả mũ cho cô.
Sau khi thắt xong dây áo, hắn mới khàn giọng nói:
“Đi thôi, đi xem nhà.”
Hoắc Mật là đàn ông, tất nhiên hiểu được cậu thanh niên kia vừa rồi nhìn con gái mình như vậy có ý tứ gì.
Ở trước mặt hắn mà dám nhìn con gái hắn? Muốn chết à?
Nhưng con gái của hắn xinh đẹp như vậy, hắn cũng chẳng có cách nào.
Là một người cha, hắn tự hào về vẻ đẹp của con gái mình; nhưng là một người đàn ông, hắn lại chỉ muốn giữ A Ngọc làm của riêng, muốn móc mắt tất cả những tên đàn ông dám nhìn cô.
Tâm trạng của Hoắc Mật vô cùng mâu thuẫn và phức tạp.
Hắn không muốn tiếp tục ở lại chỗ này nữa, muốn đưa con gái nhanh chóng rời khỏi đây.
Ông chủ cửa hàng may chạy ra muốn nói thêm với quân trưởng Hoắc vài câu nhưng lại bị binh lính chặn lại.
Thân vệ đưa tiền cho ông ta, nói:
“Đây là tiền quần áo của tiểu thư, quân trưởng nói muốn mua tất cả những bộ đồ đắt tiền nhất ở cửa hàng của ông, tốt nhất đều là trang phục Mãn Thanh.”
Chỉ vài ba câu nói đã thu xếp xong mọi chuyện, Hoắc Mật đưa Hoắc Hàm Ngọc lên xe.
Hoắc Mật vừa rồi đã quyết định mua tất những bộ quần áo Mãn Thanh của cửa hàng đó, vợ chồng chủ cửa hàng nghe thấy thì vui mừng khôn xiết, thầm nghĩ sau này đợi Hoắc tiểu thư mấy tháng cũng được.
Nhìn xe của Hoắc Mật đi khuất, ông chủ cửa hàng quay đầu nhìn cậu thanh niên vừa rồi bị Hoắc Mật mắng, tức giận nói:
“Hừ, cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga.
Cậu đừng có mà nghĩ vớ nghĩ vẩn nữa, không phải của mình thì có mơ cả đời cũng không có được đâu! Còn không mau đi làm việc đi!”