Vốn dĩ Hoắc Hàm Ngọc chỉ nói đùa một câu, không ngờ lại khiến Xuân Hạnh đỏ bừng mặt mũi.
Xuân Hạnh ngượng ngùng, rụt rè nói:
“Xuân Hạnh...!Xuân Hạnh làm gì có tư cách hầu hạ quân trưởng Hoắc cơ chứ? Mà cho dù có được phân công hầu hạ quân trưởng thì Xuân Hạnh cũng không dám nhìn.”
“Sao lại không dám nhìn?” Hoắc Hàm Ngọc tò mò hỏi: “Cha tôi cũng không phải hổ ăn thịt người, có gì mà không dám chứ?”
“Chuyện này...”
Xuân Hạnh khổ sở cúi đầu:
“Tiểu thư là con gái của quân trưởng thì tất nhiên là có thể nhìn quân trưởng một cách thoải mái, nhưng chúng tôi là người hầu, không ai dám nhìn đâu.”
Quân trưởng tất nhiên không phải hổ, nhưng mà hắn so với hổ có khi còn đáng sợ hơn.
Không phải ai cũng có thể giống như Hoắc tiểu thư, thoải mái nói chuyện với quân trưởng như thế.
Mà quân trưởng cũng không phải người tốt tính như vậy, không phải ai cũng được quân trưởng đối xử dịu dàng như Hoắc tiểu thư.
Hoắc Hàm Ngọc thực sự không thể nào hiểu được chuyện này.
Cô là con gái của Hoắc Mật, từ nhỏ đã được hắn yêu thương, nâng niu trong lòng bàn tay.
Thế nên cô không hiểu, mà cũng không cần phải hiểu.
Hoắc Hàm Ngọc rửa mặt xong thì nhanh chóng thay quần áo, tết tóc hai bên, sau đó mới cầm thêm áo khoác đi xuống lầu.
Khi cô đến đại sảnh thì Hoắc Mật đã giúp Hoắc Hàm Ngọc chọn được trường để học rồi.
Tiết Chỉ Kỳ ngồi bên cạnh Hoắc Mật, cách một khoảng khá xa.
Cô ta muốn ngồi gần hắn một chút nữa nhưng cuối cùng lại không dám, chỉ có thể rụt rè hỏi:
“Nhưng trường nữ sinh Maria hơi xa nhà chúng ta, Bắc Cương lạnh lắm, A Ngọc con bé...”
“Nếu như xa nhà thì con bé sẽ sống ở gần doanh địa của tôi.
Ở đó tôi cũng có một tòa nhà, có thể để A Ngọc ở trong thời gian đi học.”
(Doanh địa: Nơi đóng quân)
Hoắc Mật ngồi trên ghế, đôi chân dài gác lên nhau, ánh mắt nghiêm túc và uy nghi lướt qua Tiết Chỉ Kỳ.
Hắn biết mình có tư tâm.
A Ngọc ngày nào cũng muốn nhìn thấy hắn, hắn cũng vậy, ngày nào cũng muốn được nhìn thấy A Ngọc nhỏ bé của mình.
Thời gian đã khiến cha con bọn họ cách xa nhau lâu lắm rồi, bây giờ Hoắc Mật không muốn xa con gái mình dù chỉ một giây.
Tiết Chỉ Kỳ không dám có ý kiến, cô ta không dám bác bỏ quyết định của Hoắc Mật.
Cô ta mỗi lần đối mặt với Hoắc Mật đều thận trọng như thế.
Cho dù cô ta kiêu ngạo trước mặt những người khác như thế nào, nhưng chỉ cần ở trước mặt Hoắc Mật thì đều không dám lộ móng vuốt của mình ra.
Cô ta sợ mình sẽ chọc giận Hoắc Mật, bị hắn đuổi ra khỏi nhà.
Đúng lúc này, Hoắc Hàm Ngọc từ trên bậc thang bước xuống, Tiết Chỉ Kỳ lập tức đứng dậy, trách mắng Hoắc Hàm Ngọc:
“Sao con ngủ tận giờ này mới dậy hả? Mau tới chào cha con.”
Cô ta rất sợ Hoắc Mật sẽ vứt bỏ hai mẹ con họ.
Vừa tới Bắc Cương thì cô ta đã âm thầm dặn dò Hoắc Hàm Ngọc nhất định phải nghe lời Hoắc Mật, chuyện gì cũng phải nghe theo.
Bao nhiêu năm nay, bọn họ vẫn sống bằng tiền Hoắc Mật cho, tất cả là dựa vào Hoắc Hàm Ngọc.
Tạ Chi Kỳ biết Hoắc Mật luôn yêu thương Hoắc Hàm Ngọc.
Nhưng nhà họ Hoắc là một gia tộc lớn, có nhiều quy củ, Hoắc Hàm Ngọc phải cố gắng nhiều hơn mới có thể được nhà họ Hoắc chấp nhận.
Thế mà cô lại ngủ đến tận bây giờ mới chịu dậy, ngay cả khi ở Giang Nam cũng không chấp nhận được chứ đừng nói là ở Bắc Cương.
“Được rồi, con bé muốn ngủ tới bao giờ thì ngủ.”
Hoắc Mật đứng dậy, hơi bất mãn vì Tiết Chỉ Kỳ mắng Hoắc Hàm Ngọc.
Hoắc Hàm Ngọc còn chưa tới gần hắn thì hắn đã bước tới trước mặt cô, cầm áo khoác của cô, tự mình khoác lên người cô con gái bảo bối của mình.