Tôi Yêu Một Tổng Tài Ác Ma Và Lạnh Lùng Như Anh

-Là…là..LỤC KHÁNH PHONG! 

Tên đó vừa nói xong thì lập tức một viên đạn tìm đến giữa đầu hắn.Cho dù là Diệp Lan đứng chắn thân hình hắn nhưng với tay thiện xạ giỏi như Lục Khánh Phong thì viên đạn không những tránh được Diệp Lan còn tìm đến đúng nơi Lục Khánh Phong muốn tặng hắn viên đạn…

Máu bắn lên chiếc áo trắng của Diệp Lan,cô bị rơi vào mớ hỗn độn vội buông tay khỏi cổ áo tên đó, hắn ngã xuống sàn nhà. Cô có nghe lầm không? Tên đó nói người đã nói người sai hắn giết Tử Kỳ là Lục Khánh Phong. Diệp Lan đơ như một pho tượng, cô bước ra khỏi biệt thự, mọi hành động đều cứng ngắc. Lục Khánh Phong không vội vàng, hắn bảo dọn dẹp sạch cái xác sau đó rời đi, thấy Diệp Lan đang thẫn thờ bước đi,Lục Khánh Phong trực tiếp kéo tay Diệp Lan vào xe, không ngần ngại cô hất tay hắn ra:

-Anh bỏ tôi ra…

Lục Khánh Phong cũng chỉ thản nhiên:

-Em tin lời hắn nói sao?

Diệp Lan tức giận nhìn Lục Khánh Phong, cô không hề khóc, kể cả ngay khi đứng trước tên kia, cô không thể yếu mềm trước người đã giết Tử Kỳ được:

-Nếu phải thì sao? 

Lục Khánh Phong nhàn nhạt trả lời cô:

-Ngu xuẩn! 

Diệp Lan nhếch miệng:

- Anh bảo tôi không tin làm sao được?Mỗi khi tôi nhắc đến Tử Kỳ trước mặt anh, anh luôn luôn tỏ ra tức giận. Rõ ràng như vậy là anh thật sự không thích Tử Kỳ….Anh có thể giết một người đã tung tin đồn về anh (cái vụ mà tung tin Diệp Lan cặp với hắnđó), anh coi mạng người như cỏ rác vậy thì thử hỏi anh còn ai mà không thể giết được chứ..

Diệp Lan thực sự đã chọc đến Lục Khánh Phong:

-Cô đang đưa mình lên quá xa rồi,cô nghĩ tên Tử Kỳ đó là cái gì mà tôi phải cho người giết hắn? Cô có xứng để vì cô mà tôi phải giết hắn? Cút ngay! 

Diệp Lan nghe vậy trong lòng căm giận vô cùng liền bước xuống xe. Lục Khánh Phong trực tiếp cho người lái xe rời đi. 

Xe của Lục Khánh Phong vừa rời đi thì xe Dương Dịch xuất hiện, anh ta kéo cửa kính xe xuống, nói với Diệp Lan:

-Cô mau lên xe đi!

Diệp Lan từ chối thẳng thừng:

-Không cần! Đi chung xe với người của hắn chẳng khác nào đi với hắn! Tôi tự về được! 

- Cô nghĩ ở nơi này cô có thể tự mình về được sao? Cô mau lên xe đi, tôi có chuyện muốn nói! 

Diệp Lan nhìn xung quanh sau đó cũng ngập ngừng bước vào vào xe:

-Nói đi! 

Dương Dịch vừa lái xe liền nói:

-Nếu cô nghĩ ngài Lục đã…

Câu nói của Dương Dịch chưa nói hết lời thì Diệp Lan đã chen ngang:

-Nếu ảnh chỉ muốn giải thích thay hắn thì không cần! 

Dương Dịch liền im lặng, thật sự Diệp Lan cố chấp vô cùng.Anh ta đưa Diệp Lan về nhà, trước khi cô bước xuống xe, Dương Dịch nói với cô:

-Tôi không giải thích thay ngài Lục nhưng cô tin lời tên đó là sai lầm! Tử Kỳ chính vì cứu cô mà phải ra đi nếu cô cho rằng Ngài Lục giết Tử Kỳ thì phải trực tiếp giết Tử Kỳ chứ tại sao lại nhằm vào cô? Còn nếu ngài Lục muốn giết cô thì quá đơn giản khi cô luôn tiếp xúc với ngài ấy, không nhất thiết phải sai người để sát hại cô! 

Diệp Lan liền quay lưng đi như không nghe thấy gì, thực chất cô nghe rõ từng câu từng chữ. Bước vào biệt thự chẳng thấy Lục Khánh Phong biết hắn chưa về liền trực tiếp lên phòng không nói lời nào..

Một tuần trôi qua, Mẫn Như bị đuổi khéo nên đã trở về nhà,Diệp Lan vẫn không nói lời nào với Lục Khánh Phong, cô với hắn vẫn tiếp xúc nhưng sự lạnh nhạt thì cả hai đều giành cho nhau. Đôi khi Lục Khánh Phong còn đi qua đêm, đến sáng hoặc tối hôm sau mới về biệt thự. 

Diệp Lan ở biệt thự có cô Lý nhưng thực sự sâu trong lòng cô cảm giác cô đơn, trống trải vẫn quẩn quanh. 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui