Tôi Yêu Người Như Người Yêu Tôi

Mãi đến tối muộn Chu Phóng mới nhận được cuộc gọi của Quan Cố, anh bảo ban chiều đang bận chút việc nên không nghe tiếng chuông điện thoại lúc hắn gọi tới.

Chu Phóng đang nằm ườn trên giường, nghe vậy bèn nghiêng đầu qua nhìn đồng hồ đặt gần đó thấy đã hơn mười giờ rưỡi rồi liền hỏi anh: “Anh vẫn chưa tan ca à?”

Quan Cố đáp: “Hôm nay anh không phải tăng ca đâu, bây giờ xem TV xong rồi chuẩn bị đi ngủ nè. Chiều nay em gọi là có gì muốn nói với anh hả?”

Chu Phóng không trả lời câu hỏi của anh, hắn đang bận lăn lăn mấy vòng trên giường: “Hôm nay con trai em ở nhà có ngoan không?”

Quan Cố cười khẽ: “Ngoan lắm, bọn anh ai cũng ngoan ngoãn đợi em về cả.”

Chu Phóng thấy lòng vui sướng cực kỳ. Tim hắn hiện giờ toàn là đường mật, hắn rất muốn thổ lộ những cảm xúc ngọt ngào trong lòng mình cho Quan Cố nghe nhưng lại không biết làm sao để biểu đạt được hết những tâm tình đó, mà thôi đi, một kẻ nóng tính cộc cằn như hắn thì chỉ cần không nói mấy câu giận dỗi, gây sự thì đã được xem như là sự dịu dàng ôn nhu nhất dành cho anh rồi.

“À, anh xem show thực tế em ghi hình tại Thành Đô rồi đấy. Em cũng gan lì quá rồi, nếu không phải lần trước anh giúp em thoa thuốc thì cũng chẳng nhận ra được em bị thương đâu. Sao vết thương nặng tới thế mà cũng không nói tiếng nào với đạo diễn, còn cố cắn răng làm đi làm lại động tác khó nhằn đó nữa?” Giọng điệu của Quan Cố vừa xót xa vừa như trách móc hắn.

Thế nhưng Chu Phóng thật sự không để ý đến việc nhỏ nhặt đó tẹo nào: “Làm gì đau đến mức phải làm ầm ĩ lên với tổ tiết mục chứ, nhịn một xíu liền qua thôi mà.”

Quan Cố thở dài: “Em thật là!”

Chu Phóng thấy vậy cũng không biết phải nói gì thêm, hắn nghe ra được sự quan tâm pha lẫn thân mật của anh dành cho mình, nói đâu xa, lỗ tai hắn nóng bừng lên luôn rồi đây này.

Thế nhưng chưa kịp tranh thủ bày tỏ mấy câu ngọt ngào thì Quan Cố đã nói tiếp: “Mà đúng rồi, sao ảnh chụp em vừa đăng lên weibo lại có cả Giản Ninh Xuyên thế? Anh nhớ cậu ta đâu có tham gia vào bộ phim này của em đâu đúng không? Hay cậu ấy cũng là khách mời của tiết mục tuyên truyền luôn?”

Nhắc tới người này quả thật là làm tụt cảm xúc, Chu Phóng không có hứng thú bàn chuyện về Giản Ninh Xuyên nên chỉ đơn giản đáp qua loa: “Cậu ấy vừa vặn có việc gần đây nên tình cờ gặp em thôi, sao thế, mẹ anh cũng thích cậu ta à? Có muốn em xin chữ ký hộ luôn không?”

Quan Cố bật cười: “Em đã từng ký tên cho mẹ anh rồi phải không? Mẹ thích em nhất đó.”

“Thôi đi, đừng có giỡn.”

Quan Cố chỉ muốn giơ tay lên trời thề cho người kia tin: “Là thật mà! Kể em nghe nhé, vốn anh rất sợ em không hề thích anh nên vẫn chưa dám tỏ tình với em. Mẹ biết được liền hối thúc anh liên tục đó, bảo là nếu chậm chân thì khéo em lại có người khác mất.”

“… Cái gì?”, Chu Phóng cảm thấy khả năng nghe hiểu của mình hình như hơi bị có vấn đề rồi.

Thế nhưng Quan Cố lại tiếp tục thả thêm ‘quả bom hạng nặng’: “Mẹ bảo em rất đẹp trai, còn khen em ngoan ngoãn, hiểu chuyện, rất dễ khiến người khác yêu mến nữa. Mẹ nói anh mà lề mề chậm chạp thì thằng khác sẽ tới cướp em đi ngay!”

Chu Phóng không thể nào tin tưởng nổi: “Từ từ, anh vừa mới nói gì, khoan, anh để em tiêu hóa cái đã. Mẹ anh biết chuyện của chúng ta mà không đưa anh đến bệnh viện, lại còn hối thúc anh đi tỏ tình với em?”

Nhớ năm đó lúc hắn comeout cho gia đình biết, mẹ hắn đã làm ầm ĩ một trận rất kinh khủng. Bà cho rằng Chu Phóng nên đến bệnh viện tâm thần để người ta chích điện cải tạo lại suy nghĩ cho hắn, lẽ dĩ nhiên là hai mẹ con vì chuyện này mà cãi nhau một phen. Năm kia mẹ Chu Phóng tái hôn, hắn chỉ ghé qua đưa phong bì rồi thôi. Bình thường hai người rất hiếm khi liên hệ, gọi điện thoại cho nhau cũng không nốt.

Quan Cố giải thích cho Chu-xù-lông hiểu: “Anh đã thú nhận việc này với mẹ từ lâu rồi. Lẽ ra mẹ cũng giận lắm đấy nhưng nghe bảo người anh thích là em thì liền đồng ý.”

Chu Phóng cảm giác hình như mình vừa nghe phải ‘chuyện lạ có thật’ rồi: “Mẹ anh… mẹ anh tiếp nhận chuyện của chúng ta ấy à?”

“Thật mà, mẹ thích em lắm đó, bà thấy em khác hẳn những tên trăng hoa lăng nhăng ngoài kia thì an lòng cực kỳ. Lúc nào nói chuyện với anh cũng gọi em là ‘con dâu’ cả, cưng cứ yên tâm đi nhé!” Quan Cố dỗ dành trấn an hắn.

Chu Phóng đang được ‘vuốt lông’ đến cao hứng cực kỳ, nhưng nghe tới câu cuối thì muốn cười tiếp cũng không nổi nữa: “Cút, cút mau, ai là con dâu nhà anh chứ?”

Quan Cố bật cười lớn: “Anh, là anh, anh là con dâu nhà họ Chu, chịu chưa?”

Thế nhưng Chu Phóng được một tấc lại muốn tiến thêm một thước: “Tối mai em sẽ về đến Bắc Kinh, anh nhất định phải tắm rửa sạch sẽ nằm sẵn trên giường đợi em xử anh đấy.”

Nói cho sướng miệng vậy thôi chứ hắn dám chắc không đời nào Quan Cố đồng ý, quả nhiên liền nghe anh đánh trống lảng: “Em về rồi nói sau. Hôm nay ngủ sớm một chút nhé, mai còn phải dành sức lực để ghi hình nữa mà, đừng thức khuya quá đâm ra mệt mỏi rồi lại cáu gắt với người ta.”

Chu Phóng khó chịu cực kỳ: “Em cúp máy đây!”

“Ừ, ngủ ngon ha.”



Ngày hôm sau ghi hình đến năm giờ hơn là xong, Chu Phóng vội vã chào từ biệt tổ tiết mục và các khách mời rồi nhanh chóng ra thẳng sân bay. Ai dè vì thời tiết xấu nên máy bay lại phải hoãn, mãi đến 9h rốt cuộc hắn mới rời khỏi Trường Sa, về đến Bắc Kinh đã là mười một giờ khuya rồi.

Lúc ngồi trên taxi về nhà Chu Phóng tiện tay mở 3G điện thoại lên, weixin liền báo có một loạt tin nhắn được gửi tới từ cậu Tiểu Trang kia.

Tiểu Trang: “Chồng yêu ơi, anh đã xong việc chưa? Em bận bịu mãi tới giờ này mới được nghỉ nên hôm nay phải gọi cơm bên ngoài giao tới nè, cho anh xem hình, là cơm gà xào nấm hương đó.”

Phía dưới đính kèm theo bức ảnh được chụp món cơm gà xào nấm hương nhìn rất ngon mắt.

Tiểu Trang: “Anh cũng ăn cơm thật ngon để bồi bổ sức khỏe nhé.”

Tin nhắn gần nhất được gửi đến lúc mười một giờ khi hắn vừa hạ cánh.

Tiểu Trang: “Chồng yêu ngủ ngon, em yêu anh, moa moa taz!”

Cậu ta biến mất vài ngày rồi tới tối qua mới đột nhiên xuất hiện lại. Đến hôm nay thì đã trở về thói quen cũ, sáng tối mỗi cữ đều đặn sẽ gửi vài tin nhắn qua máy làm phiền Chu Phóng. Hắn nhìn lướt qua chứ chẳng hề để người này cùng những tin nhắn của cậu ta trong lòng, thấy điện thoại không còn tin tức gì khác nữa liền tắt máy.

Trước khi lên máy bay hắn đã gọi cho Quan Cố, hôm nay anh phải tăng ca, lúc gọi qua là vừa lúc anh đang lái xe về, hiện giờ hẳn là đã ở nhà chờ hắn rồi.

Taxi đến được khu chung cư thì đã qua mười hai giờ. Chu Phóng không muốn Tiểu An lại phải mất công lên lầu cùng hắn nên bảo cậu về trước, tự mình xách vali đi vào. Chu Phóng cũng không về nhà mình mà trực tiếp tới thẳng phòng của Quan Cố. Ngày mai là thứ bảy, anh không cần phải đi làm nên tối nay có thể thức khuya xíu cũng không sao ha.

Chu Phóng và Quan Cố đều có chìa khóa nhà của đối phương, nhưng bình thường anh ôm Mèo Tới lên lầu hay hắn xuống lục đồ ăn trong tủ lạnh nhà anh đều sẽ bấm chuông cửa nếu biết người kia đang ở trong đó. Tình cảm dù có thân thiết đến đâu thì cũng nên tôn trọng không gian riêng tư của nhau mà.

Tuy nhiên hôm nay Chu Phóng lại không thèm nhấn chuông, giữa người yêu thì thi thoảng vẫn nên ‘không tôn trọng’ mới càng có vẻ thân mật.

Chu Phóng nhẹ nhàng mở cửa ra, trong phòng khách không bật đèn, hắn đặt vali ở ngay cửa rồi cởi giày mang dép lê đi thẳng vào bên trong.

Căn hộ ở đây không quá rộng, chỉ vài bước là đã đến phòng ngủ của Quan Cố. Từ xa xa nhìn vào thấy đèn đóm sáng trưng, hẳn là anh vẫn còn thức, điều này khiến hắn đột nhiên hưng phấn hẳn lên.

Cái khung cảnh Chu Phóng công tác trở về liền nhìn thấy Quan Cố nằm sẵn trên giường đợi mình như vậy luôn luôn xuất hiện trong mấy ý dâm suốt bao năm qua, thế mà không ngờ bây giờ lại trở thành sự thật.

Bộ dáng của Quan Cố hiện tại sẽ như nào? Toàn thân trần trụi không một mảnh vải? Hay sẽ nửa kín nửa hở, cởi trần và chỉ mặc mỗi quần lót? Trong đầu Chu Phóng bỗng nhảy ra một loạt hình ảnh hương diễm chi tiết về body của Quan Cố khiến suy nghĩ và hơi thở hắn trở nên loạn nhịp.

Hắn hấp tấp đẩy cửa phòng anh, ấy vậy mà lại nhìn thấy một Quan Cố ăn mặc cực kỳ chỉnh tề đang giơ tay như muốn mở cửa bước ra ngoài ban công.

Chu Phóng hơi thất vọng một tẹo: “Anh vẫn chưa ngủ à? Đang tính làm gì thế?”

Quan Cố kéo hẳn cửa thủy tinh sang hai bên, Mèo Tới từ bên ngoài vội vàng bay cái vèo đến chân Chu Phóng lớn tiếng gọi “meo meo” như muốn chào hỏi ba ba mấy ngày không gặp.

Chu Phóng vui vẻ cúi người xuống bế bổng con trai lên rồi hỏi anh: “Sao cục cưng lại ở ngoài ban công vậy?”

“Anh cũng không biết nó chạy ra từ hồi nào nữa, nãy nghe nó kêu nên mới đi ‘giải cứu’ cho con trai em vào nè.” Quan Cố vừa khép kín cửa vừa quay lại mỉm cười trò chuyện với hắn.

Hẳn là Mèo Tới ham chơi ra đó xong ngủ quên mất, đến giờ mới tỉnh nên gọi cửa đòi vào đây mà. Chu Phóng vuốt ve mớ lông xù trên đầu nó một lát rồi đặt Mèo Tới lên sô pha ngoài phòng khách: “Tối nay con ngủ ở đây nhé.”

“Meo meo…”, Mèo Tới vẫn quấn quýt lấy hắn không muốn cho hắn đi. Chu Phóng đành phải nhỏ giọng dỗ dành cục cưng nhà mình: “Ngoan, nghe lời nào, mai ba sẽ chơi với con ha.”

“Meo meo meo meo…”

Chu Phóng nhẫn tâm đóng cửa cái rầm, Mèo Tới đứng bên ngoài gọi thêm mấy tiếng mà thấy vẫn không có động tĩnh gì, hiểu được đêm nay ba ba chắc chắn sẽ không ngủ với mình rồi bèn hết hy vọng trèo lại lên sô pha.

Chu Phóng ở trong phòng không nghe tiếng mèo kêu nữa mới yên tâm quay về giường.

Quan Cố mỉm cười hỏi hắn: “Em đã ăn gì trên máy bay chưa?”

“Chưa ăn nữa, đồ trên đó khó nuốt chết được.”

Quan Cố vẫn bám theo đề tài này: “Em đói không? Anh làm đồ ăn khuya cho em nhé, có sẵn sủi cảo đông lạnh đó.”

Chu Phóng lúc này làm gì còn tâm tình muốn ăn đêm nữa: “Em không ăn sủi cảo đâu.”

Quan Cố đang trải lại ga giường, thuận miệng hỏi hắn: “Vậy em muốn ăn gì?”

Nghe vậy hắn bèn liếm môi đáp ngay: “Muốn ăn anh.”

“Lại đây ăn nào.” Quan Cố khẽ nhướng lông mày nhìn hắn.

Vẻ mặt Chu Phóng rạng rỡ hẳn lên, đây là anh đồng ý cho hắn ở trên thật đó hả? Vậy hắn tuyệt đối không khách sáo đâu à nha.

Khoảng cách của hai người được rút ngắn dần, đối diện nhìn nhau mà trong mắt đều phát ra một ngọn lửa dục vọng cực kỳ mãnh liệt. Bọn họ như sói đói lao đến hôn sâu đối phương, lồng ngực cả hai dán chặt vào nhau, vừa hôn vừa ngã ra giường.

Đang lúc kịch liệt như vậy nhưng Chu Phóng vẫn không quên chuyện quan trọng: “Hôm nay em nhất định phải ở trên đó!”

Quan Cố không nói đồng ý nhưng cũng chẳng từ chối hắn, anh khẽ hất cằm về phía bên kia bảo: “Trong ngăn kéo ở đầu giường có bao cao su đó, em lấy đi.”

Chu Phóng vội vàng mở tủ ra lấy ‘dụng cụ làm ăn’ cho đêm nay. Vẻ mặt Quan Cố vẫn cực kỳ bình tĩnh, anh chống tay nghiêng đầu qua nhìn hắn. Chu Phóng lập tức xé bao rồi tự đeo lên cho chính mình…

… Mọe nó, bị rộng rồi!

Xấu hổ chết mất!!!

Hai tay Chu Phóng vẫn đang đặt ở nơi nó, hắn ngồi im trên giường không nhúc nhích tẹo nào.

Nhưng Quan Cố thì kiềm hết được rồi, anh bật cười lớn thành tiếng. Chu Phóng thấy vậy vừa thẹn vừa tức: “Không làm nữa.”

Hắn đang muốn đứng lên thì Quan Cố lập tức ôm lấy eo hắn kéo lại rồi khẽ dỗ dành: “Ngoan, đừng làm rộn nữa mà.”

Chu Phóng được ôm liền nguôi nguôi, quyết định không bỏ đi nữa, nhưng vẻ mặt hắn vẫn đen thui.

“Em muốn ở trên lắm à?”

Chu Phóng không thèm trả lời, hắn vẫn đang khó chịu lắm lắm. Vốn bao cao su đeo vào đã rộng rồi, tâm trạng hắn không tốt khiến cậu nhỏ cũng xìu theo làm cái bao lại càng lỏng lẻo hơn. Ấy vậy mà người đàn ông kia vẫn cứ ở bên cạnh cọ cằm lên vai hắn rồi dán sát lỗ tai thổi nhiệt: “Em không muốn ở dưới thì cứ ở trên đi.”

Chu Phóng nghe vậy lại trào dâng nỗi hăng hái, nhưng nghĩ kỹ thì chẳng thể nào tin được anh chịu làm như này: “Lăn đi!”

“Em không muốn thật à?”

“Anh chịu nằm dưới sao?” Chu Phóng hồ nghi hỏi ngược lại.

Quan Cố cười cưng chiều nhìn hắn bảo: “Nếu là em thì anh hoàn toàn nguyện ý.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui