Tokyo Hoàng Đạo Án

“Tôi chẳng biết nói
thế nào với anh nữa. Anh chưa hề đọc bất kỳ chuyện trinh thám nào trong
số này, thế mà vẫn khăng khăng cho rằng truyện của Sherlock Holmes là vớ vẩn.”

“Tôi đâu có nói tôi không thích Holmes. Thực tế, Holmes
là một trong những thám tử tôi yêu thích nhất. Tôi thích tính hài hước
của ông ấy. Chúng ta sẽ không đời nào quan tâm đến những người hành xử
như những cái máy tính, phải không? Holmes cho chúng ta thấy một con
người thật sự là như thế nào. Xét theo khía cạnh đó thì ông ấy rất
tuyệt.”

Phần bổ sung của Kiyoshi khiến tôi ngạc nhiên, cho dù nó có phần châm biếm. Tôi cảm thấy khá xúc động. Thấy tôi mỉm cười, cậu
vội vã nói thêm, “Nhưng có một điều tôi thật sự không đồng ý với Holmes: việc ông ấy dính líu đến chính phủ Anh trong Chiến tranh Thế giới thứ
nhất. Holmes bào chữa cho việc bắt giữ các gián điệp của Đức, nhưng lại
phớt lờ sự thật là Anh quốc cũng có cả gián điệp. Nếu anh xem bộ phim
Lawrence xứ A rập, anh sẽ thấy nước Anh rất hai mặt trong chính sách
ngoại giao với Arập. Thậm chí nhìn xa hơn về quá khứ xem Anh quốc đối xử với người Trung Quốc ra sao trong Chiến tranh Nha phiến. Làm sao Holmes có thể bào chữa cho những hành động đê tiện nhường ấy? Lẽ ra Holmes
đừng bao giờ tham gia vào các tội ác chính trị của quốc gia. Anh có thể
ngụy biện rằng chính tình yêu tổ quốc đã thôi thúc Holmes, nhưng công lý phải đặt lên trên lòng yêu nước. Danh dự của Holmes đã bị hủy hoại vào
những năm cuối đời. Khi cùng với Moriarty ngã xuống thác nước, chắc chắn Holmes đã chết. Kẻ mà chúng ta biết đến như là Sherlock Holmes sau sự
cố đó là một kẻ mạo danh mà Anh quốc dùng để tuyên truyền. Thực tế thì,
chúng ta có thể thấy…”

Bài giảng của Kiyoshi bị ngắt quảng bởi
tiếng gõ cửa dồn dập. Chúng tôi chưa kịp trả lời thì vị khách đã lao vào văn phòng. Đó là một người đàn ông to béo trạc 40 tuổi mặc bộ vét sẫm
màu.

“Cậu là Mitarai phải không?,” Ông ta hỏi tôi.

“Không, không phải tôi,” tôi lo lắng đáp.

Quay sang Kiyoshi, ông ta rút tấm thẻ từ trong túi ra như thể một doanh nhân đang khoe ví của mình. Bằng một giọng trầm, ông ta giới thiệu tên mình
là Takegoshi.

Ngay khi nhận ra tấm thẻ ngành cảnh sát, Kiyoshi
thay đổi thái độ. “Vậy ngài từ chỗ cảnh sát tới! Chà, đây quả là một sự
ngạc nhiên ngoài mong đợi! Một người trong chúng tôi đây sẽ nhận được vé phạt đỗ sai chỗ phải không? Đây là lần đầu tiên tôi được xem một tấm
thẻ ngành cảnh sát xịn đấy.”

“Cậu không biết phải nói năng ra
sao với người hơn tuổi à?” Takegoshi đột ngột nói. “Thời buổi này, đám
trẻ không còn biết đến cách ứng xử cho phù hợp. Đó là lý do tại sao
chúng tôi bận rộn đến vậy.”

“Theo phép ứng xử phù hợp thì một vị khách phải đợi cho tới khi được mời mới vào chứ không nên tự tiện lao
vào như thế. Vậy quý ngài muốn gì? Nói nhanh cho tôi xem nào. Chúng tôi
không muốn lãng phí thời gian của ngài hay của chính mình đâu ạ.”

“Cái gì? Thật kinh ngạc! Cậu có biết tôi là ai không? Cậu luôn nói chuyện với người khác như vậy đấy hả?”

“Chỉ với những người không được giáo dục về ứng xử xã hội như ngài thôi. Nói cho tôi xem ngài muốn gì. Và nếu quý ngài đây muốn xem bói thì cho tôi
biết ngày sinh tháng đẻ đi.”

Takegoshi bối rối, nhưng không thay đổi thái độ kẻ cả của mình. “Cậu đã gặp em gái tôi phải không?” Ông
nói, giọng hơi giận dữ. “Tên nó là Misako Iida. Tôi biết nó đến gặp
cậu.”

“À!” Kiyoshi đáp, đột ngột cao giọng. “Bà ấy nói có một
người anh trai và chắc đó là quý ông lịch lãm này! Ngạc nhiên chưa! Hẳn
ngài đây được nuôi dạy trong môi trường khác hẳn với em gái mình, anh có nghĩ vậy không Ishioka?”

“Tôi không biết tại sao nó lại tới gặp một gã thầy bói rẻ tiền như cậu. Nó đã mang bản ghi chép của cha tôi
tới đây, phải không? Đừng có chối!”

“Tôi chưa hề phủ nhận nhé.”

“Em rể tôi bảo cho tôi biết như vậy. Phần ghi chép đó là một bằng chứng quan trọng. Tôi muốn lấy lại!”

“Vì tôi vừa mới đọc xong nên có lẽ tôi sẵn sàng hoàn trả nó cho ngài, nhưng như thế em gái ngài có chấp nhận được không nhỉ?”

“Nó không quan tâm. Tôi yêu cầu trả lại cho tôi ngay lập tức!”

“Vậy là ngài chưa nói với em gái mình về việc này. Chà, có thật bà ấy muốn
tôi giao nó cho quý ngài đây không nhỉ? Ông Bunjiro Takegoshi sẽ nói sao nếu ông ấy còn sống? Tôi không nghĩ tôi có thể hoàn trả bản ghi chép đó cho dù ngài có đề nghị tôi một cách nhã nhặn.”

“Đồ khốn kiếp! Cậu phải biết rằng tôi có thể ra tay đấy.”

“Ra tay kiểu gì nào? Chắc chắn phải là một cung cách rất lịch thiệp. Anh nghĩ sao Ishioka? Còng tay chúng ta lại chăng?”

“Thái độ của cậu rất khác hẳn với cách chúng tôi được dạy dỗ. Cậu nên học hỏi lễ độ một chút, cậu nhóc ạ.”

“Tôi không còn trẻ như ngài nghĩ.” Kiyoshi đáp và ngáp dài.

“Tôi rất nghiêm túc.
Cha tôi sẽ không thể yên nghỉ nếu cậu tiếp tục chơi trò thám tử tư với
cuốn sổ của ông ấy. Điều tra hình sự không phải là một trò chơi trong
nhà. Chỉ có bỏ công miệt mài cặm cụi mới mang lại thành công.”

“Ông đang nói về quá trình điều tra vụ án mạng hoàng đạo Tokyo phải không?”

“Án mạng hoàng đạo à? Là cái quái gì vậy, tên một cuốn truyện tranh à?
Người ta cứ nhảy bổ lên vì bất kỳ cái gì nghe giật gân và cứ nghĩ mình
là các thám tử tư. Họ cho rằng việc đó dễ dàng và thú vị, nhưng nghề
thám tử thật sự rất nghiêm túc. Chúng tôi là dân chuyên nghiệp chứ không phải như cậu và cuốn sổ đó rất cần cho việc điều tra của chúng tôi.”

“Nếu tất cả chỉ cần miệt mài cặm cụi thì nghề thám tử chính là công việc tốt nhất dành cho con trai ông bán giày. Nhưng ngài quên một điều rất quan
trọng: công việc trí óc. Nếu trí thông minh tạo ra một thám tử giỏi thì
trong trường hợp của ngài sẽ là gì nhỉ? Tôi không nghĩ ngài xứng đáng để giữ cuốn sổ ghi chép đó. Tuy nhiên, tôi sẽ cân nhắc việc giao lại nó
cho ngài. Nhưng tôi vẫn còn nghi ngại. Ngài sẽ không thể giải quyết được vụ này trừ phi ngài sử dụng cái đầu của mình - bởi vì nếu không, tôi
cảnh báo trước ngài sẽ mất mặt đấy.”

“Cảnh báo tôi à? Không cần
phải như vậy. Chúng tôi là những thám tử chuyên nghiệp, được đào tạo bài bản. Chắc cậu cũng biết công việc điều tra tội phạm không dễ như đi dạo trong rừng.”

“Tại sao ngài cứ lải nhải mãi một điều thế nhỉ?
Tôi chưa hề nói rằng công việc điều tra là dễ dàng, đúng không nào. Ngài mới là người nói đến chuyện miệt mài cặm cụi này nọ. Thật nực cười là
ngài chẳng hề nghĩ đến việc sử dụng trí óc. Tôi đoán xỏ giày rồi đi dạo
sẽ dễ cho ngài hơn đấy.”

“Ý cậu là tôi không có đầu óc chứ gì?”
Takegoshi bắt đầu lên giọng. “Tôi chưa bao giờ gặp một kẻ mất lịch sự
như cậu! Nhìn lại mình đi, cậu chẳng khác gì một thằng vô gia cư. Cậu và đám vô gia cư chỉ giỏi gây ồn ào cãi cọ như những mụ đàn bà. Chà, có lẽ đó là cách cậu kiếm sống, chứ một công chức chân chính thì không làm
việc đó. Chúng tôi có trách nhiệm với xã hội. Nếu cậu giỏi giang thì nói thử cho tôi xem, cậu đã tìm ra nghi phạm chưa?”

Kiyoshi dừng
lại, và sau đó nói rất thành thực, “Chưa, vẫn chưa.” Trông cậu rất bình
tĩnh, nhưng tôi có thể nói rằng cậu có vẻ nản lòng.

“Đấy, thấy
chưa. Cậu đúng là vô dụng!” Takegoshi cười đắc thắng. “Tôi biết cậu
chẳng thể tìm ra điều gì sất. Tôi chỉ hỏi vì cậu có vẻ cao ngạo và ghê
gớm. Soi gương xem mình là ai đi nhé. Cậu chỉ là thứ… đẹp mã thôi!”

“Tôi không quan tâm những gì ngài nói, nhưng cho phép tôi xin ngài một đặc
ân nghề nghiệp. Tôi cần một chút thời gian trước khi ngài công bố những
ghi chép của ông cụ cho công chúng biết. Ngài có thể lấy lại cuốn sổ
ngay hôm nay, mặc dù có lẽ rốt cuộc nó sẽ làm thay đổi ngài đấy. Trong
đó có một sự kiện khiến cụ ông vô cùng khó xử nên chắc chắn ngài sẽ muốn giữ bí mật. Vậy xin hãy dành thời gian đọc nó và hiểu đã, thưa ngài.”

“Được. Tôi sẽ cho cậu ba ngày.”

“Thế thì nhanh quá. Tôi không nghĩ rằng ngài có đủ thời gian để suy ngẫm đâu.”

“Vậy một tuần.”

“Được, một tuần.”

“Cậu đang nói là…”

“Phải, tôi nói với ngài tôi sẽ giải quyết vụ này trong vòng một tuần. Ít nhất, tôi sẽ chứng minh được sự vô tội của cha ngài, khi đó ngài không nhất
thiết phài công bố cuốn sổ nữa.”

“Kể cả khi cậu chưa hề có nghi can nào trong đầu ư? Không thể được đâu!”

“Tôi đã nói một tuần. Tôi sẽ giải quyết vụ việc trong vòng một tuần trước
khi ngài làm bất cứ việc gì với cuốn sổ. Hôm nay là thứ Năm, ngày mùng
5, vậy ngài sẽ đợi cho tới thứ Năm tuần sau, ngày 12. Phải vậy không?”

“Tôi sẽ trình cuốn sổ lên cấp trên vào thứ Sáu ngày 13.”

“Cám ơn ngài. Chúng ta sẽ không lãng phí thời gian nữa. Ngài có thể ra về
qua cánh cửa mà ngài đã vào. Nhân tiện, ngài sinh vào tháng Mười một
phải không?”

“Phải. Làm sao cậu biết? Em gái tôi nói với cậu à?”

“Dễ thấy thôi mà. Tôi còn có thể biết ngài sinh vào quãng từ 8 giờ đến 9
giờ tối nữa cơ. Được rồi, đây là cuốn sổ của cha ngài. Xin ngài cầm lấy
và trở về nhà.”

Takegoshi đóng sầm cửa lúc ra về. Chúng tôi nghe rõ tiếng bước chân nặng nề của ông ta ở ngoài sảnh.

“Anh điên đấy à?” Tôi nói với Kiyoshi. “Anh thật sự nghĩ rằng mình có thể giải quyết mọi việc ư?”

Kiyoshi không nói gì cả, khiến tôi càng thêm lo lắng. Nhiều lúc, sự tự tin thái quá khiến cậu đánh mất cả lý trí.

“Anh nghĩ được thêm gì chưa?” Tôi hỏi.

“Hồi nãy khi chúng ta đang nói chuyện, tôi cảm thấy có gì đó lóe lên trong
đầu. Tôi không biết là gì nhưng cảm thấy nó hơi ngờ ngợ. Tôi phải biết
được cái gì đó chứ nhỉ. Nó không như một câu đố. Nó là một thứ rất đơn
giản… Tôi không nhớ ra… Có lẽ tôi nhầm… Ơn trời, chúng ta có một tuần.
Nhân tiện, anh có ví ở đó không?”

“Có…”

“Anh có đủ tiền trang trải cho bốn hoặc năm ngày không?”

“Tôi nghĩ là đủ.”

“Tốt rồi. Tôi phải đi Kyoto ngay. Anh có muốn đi với tôi không?”

“Kyoto à? Nhưng tôi làm sao đi được chỉ với một thông báo cụt lủn như vậy…”

“Vậy thì gặp lại anh khi tôi quay trở về nhé. Rất tiếc, nhưng tôi không thể ép anh cùng đi với tôi.”

Quay lưng lại phía tôi, cậu lôi ngay chiếc túi du lịch từ dưới gầm bàn làm việc ra.

“Đợi đã. Dĩ nhiên tôi sẽ đi cùng anh!” Tôi kêu ầm lên.

Tôi nghĩ rằng đó chính là thời điểm Kiyoshi bắt đầu phát huy hết toàn bộ
nhiệt huyết của mình cho vụ án. Một khi đã quyết định, cậu sẽ hành động
nhanh như một tia chớp dù đôi khi hơi vội vã bộp chộp. Chúng tôi vớ lấy
tấm bản đồ Kyoto cùng một cuốn Tokyo hoàng đạo án và lao ra khỏi văn
phòng.

Một tiếng rưỡi sau, chúng tôi đã ở trên tàu cao tốc đi Kyoto…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui