-vậy là đủ rồi,chúng ta lên lớp đi-nó đi trước thực sự trong lòng nó cảm thấy rất lo lắng,rất buồn nhưng nó ko muốn hắn thấy nó yếu đuối,cố nuốt nước mắt vào trong để hắn ko phải thấy nó khóc.
suốt 4tiết học còn lại nó và hắn ngồi cạnh nhau nhưng sao có một khoảng cách rất lớn ngăn cách,hết giờ học nó về lúc nào ko hay cũng ko chờ hắn mà cũng ko nói gì với Linh Linh
-mày nói chuyện với tao một chút-Huy đi trước,hắn đi sau,Linh Linh cũng đi theo,sở dĩ Huy phải bảo hắn đi chỗ khác nói chuyện vì sợ có đứa nao đấy hóng được chuyện lại đem bán tin với giá cao
-mày đã nói chuyện với Thiên Anh chưa?Huy hỏi khi 3đứa đứng ở cầu thang
-rồi,tao đã kể cho cô ấy nghe tất cả-Hắn
-mày nên xác định lại tình cảm của mình,ju ai hay ko ju ai hãy xác định cho rõ ràng đừng đưa ra quyết định mà sau này khiến mày phải hối hận dù như thế nào tao cũng tôm trọng quyết định của mày-Huy
-đúng đó,tôi bít ko thể dễ dàng quên đi được quá khứ nhưng trong chuyện này cậu phải thật rõ ràng nếu ko sau này cả 3người sẽ rất khó xử-Linh Linh
-ừkm tôi bít mà-hắn
-tao nghĩ bây giờ mày cần có thời gian suy nghĩ,vậy tao với Linh Linh về trước đây,hãy suy nghĩ để đưa ra một quyết định sáng suốt-Huy vỗ vai nó rồi cùng Linh Linh ra về
Hắn bước chậm dãi trên sân trường rồi hắn dừng lại bởi trước mặt hắn là Hà Vân,hắn và Hà Vân ngồi trên chiếc ghế đá gần đó,mọi người trong trường cũng đã về hết,2người ngồi bên cạnh nhau nhưng ánh mắt hướng về 2phía
-anh vẫn vậy chẳng có gì thay đổi cả-Hà Vân
-thời gian trôi đi con người ai mà chẳng có sự thay đổi chẳng qua ko nhìn thấy sự khác biệt đó thôi-hắn
-và tình cảm của anh đối với em cũng đã thay đổi?Hà Vân
-ngay từ đầu tình cảm của anh đối với em đã ko tồn tại thì làm sao thay đổi chứ?hắn
-em đã nghe mama kể hết mọi chuyện nên anh ko cần phải giấu nữa,em xin lỗi vì đa trách mắng anh-Hà Vân
-làm sao trách người ko biết gì được chứ,đúng là trước đây anh như vậy vì gia đình nhưngbây giờ mọi thứ đã thay đổi thật sự tình cảm của anh đã ko còn như trước nữa-hắn
-ko thể nào,em ko về đây để nhìn thấy anh ju người khác em ko chấp nhận như vậy.huhuhuhu..-Hà Vân khóc như mưa
-em nghe này,em nên quay về Mỹ đi anh và em đã hết rồi hiện giờ người anh ju là Thiên Anh,dù em có quay trở về thì cũng ko thay đổi được gì đâu-hắn nắm chặt đôi vai gầy nhìn thẳng vào mắt Hà Vân
-ko em ko tin anh đã quên anh,em biết anh vẫn giận em,tại em ko tốt em ko hiểu anh nhưng nhất định em sẽ giải quyết được sự hiểu lầm giữa 2gia đình mà.huhu..-Hà Vân nói trong nước mắt
-anh chỉ nói như vậy thôi em nên hiểu và chấp nhận sự thật này,anh xin lỗi-hắn bước đi nhanh vì ko muốn nhìn thấy sự đau khổ của Hà Vân cô ngồi thụp xuống ghế nước những giọt nước mắt đau khổ vẫn tiếp tục rơi
-sao anh có thể gọi cô ta thân mật như vậy chứ?tên cô ta là Thiên Anh sao?nhưng xin kỗi cô tôi sẽ lấy lại những gì thuộc về tôi-gạt những dòng nước mắt đi cô quyết ko bỏ cuộc,cô ko tin Phong quên cô chỉ là vì gia đình ngăn cấm nên Phong buộc phải làm vậy thui..
Nó về nhà mà trong lòng cảm thấy buồn,giờ nó chẳng muốn làm gì hết nó ngỡ sẽ mãi được hạnh phúc bên hắn nhưng cuộc đời thật ko như mơ
-RRR..rrr-chuông điện thoại nó reo lên
-ơi,tao đây-nó
-mày sao vậy về mà ko nói gì với tao hít ák.hxhx..-Linh Linh
-tao đang chán quá mày ạk,học sinh mới lớp mình chính là Hà Vân mày bít chưa?nó
-ừkm tao bít nhưng tao ko dám nói với mày,tao sợ mày bùn-Linh Linh
-tao..c.h.á.n..l.ắ.m..ý.huhu..hức.hức..-nó bắt đầu khóc,nó thấy tủi thân lắm
-hay bây giờ tao sang nhà mày nhé-Linh Linh
-ừkm.hức.hức..-nó
vu' định mang nước lên cho nó nhưng thấy nó khóc đang khó xử thì thấy Linh Linh đến
-Linh Linh,Thiên Anh nó...-vu'
-vu' đừng lo,vu' cứ để con khuyên nhủ nó-Linh Linh
-vậy con mang nước vào cho Thiên Anh giúp vu'-vu' đưa khay nước cho Linh Linh rồi lặng lẽ đi xuống nhà;Linh Linh,Huy và hắn hay tới nhà nó chơi nên vu' rất quý vu' coi tụi nó như con vậy còn xưng hô vu'_con nữa đoá
-Cạch-Linh Linh mở cửa ra nó đang hướng đôi mắt ra cửa sổ,khuôn mặt đẫm nước mắt
-thôi đừng khóc nữa,rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi mà-Linh Linh lau nước mắt cho nó
-tao chán lắm nghe Phong nói tao cảm giác Phong đang bị lung lay,nếu ko sao Phong lại thấy khó xử khi thấy cô ấy chứ,tao cảm nhận tình cảm của bọn tao sắp tan vỡ rồi.huhuhu-nó
-tao nghĩ do Phong bất ngờ vì sự trở về của Hà Vân nên tạm thời hoang mang vậy thôi chứ ko phải như mày nghĩ đâu đừng tự suy nghĩ rồi tự bùn như vậy chỉ làm mày bùn thêm thôi,hãy lạc quan lên nào-Linh Linh
-tao ko bít nữa nhưng tao sẽ cố gắng tao đã phải chịu đau khổ một lần rùi tao ko thể đánh mất người tao ju thêm một lần nào nữa-nó
-mày nghĩ vậy là đúng đó,tao nghĩ mày nên cho Phong thời gian để có thể giải quyết ổn thoả mọi chuyện,dù như thế nào hãy tin tưởng Phong,tao bít Phong ju mày nhìu lém đoá-Linh Linh
-ừkm tao bít rồi.hjxhjx..-nó
mỗi lần khóc là nó lại dễ ngủ hơn,ngồi nói chuyện với Linh Linh mà nó đã ngủ rùi,Linh Linh nhẹ nhàng đắp chăn cho nó rồi đi xuống nhà,vu' thấy Linh Linh liền chạy lại hỏi
-Thiên Anh sao rồi hả con?vu'
-nó ổn rồi vu' ạk,tại nó bùn chuyện linh tinh đó mà,nó ngủ rồi chút nữa nó dậy vu' cho nó ăn chút gì đó là ổn ạk-Linh Linh
-vậy thì may quá,con ở lại ăn cơm với vu' luôn-vu'
-dạ thôi con phải về,hum nào con qua mum với vu' nha-Linh Linh
-ừkm,cảm ơn con-vu'
-có gì đâu mà vu' lại cảm ơn,con và Thiên Anh coi nhau như chị em vậy chút chuyện nhỏ này có đáng gì đâu vu'.thôi con phải về rồi,con chào vu' ạk-Linh Linh cười
-ừk con về cẩn thận nhé-vu'
-vâng-Linh Linh ra về
vu' nhìn theo Linh Linh cười hiền hậu,** nói:-Thiên Anh có những người bạn tốt như vậy thật may mắn quá!
Buổi tối tại nhà Huy:hum nay hắn qua nhà Huy mum trực,2thằng đang ngồi nghe nhạc thì Huy hỏi:-mày định giải quyết thế nào
-tao đã nói rõ với Hà Vân rồi,đúng thật tao ko ju cô ấy chỉ là cảm thấy có lỗi thôi,hum nay tại quá đột ngột nên tao hơi bối dối nên vậy thui-hắn
-Hà Vân phản ứng ra sao?Huy
-cô ấy phản ứng rất mạnh mẽ,cô ấy ko tin tao đã thay đổi-hắn
-ừk dù trong trường hợp nào mày cũng phải dứy khoát quan điểm nếu mày còn đứng giữa danh giới ju hay ko ju thì sau này mày sẽ chẳng có được ai cả mà lại reo đau khổ cho họ nữa-huy
-bít roài khổ lắm nói mãi,mày ít tuổi mà sao rành thế?hắn
-tao siêu mừ,ju nhìu sẽ rút ra được kinh nghiệm thoy-huy
-mà dạo này ngoan thế ko đi chơi như ngày trước nữa nhỉ,Huy nhà ta thay đổi rồi đây-Hắn chêu
-ờh thì koá vợ ngoan,vợ hiền rồi còn cần gì nữa,từ khi ju Linh tao thay đổi hẳn ko thích tới bar mà cũng chẳng thích tụ tập nữa-Huy
-mày như vậy là tốt đấy,chứ suốt ngày đu với kái bọn vớ vẩn đầu xanh đầu đỏ rồi sớm muộn cũng hỏng thôi,mày có vấn đề gì tao sẽ báo với Linh kute ngay đếy-hắn
-có liên quan ko?hứ..-huy
-có chứ tao là bạn mày chẳng liên quan thì sao?hắn khoác vai Huy
-ko quen-Huy
-ko quen thật nhá-hắn
-ờh bạn bè là phải ju thương nhau,che giấu cho nhau những sai lầm,phải giúp đỡ nhau chứ bây giờ mày nói tao làm sai là mày nói cho Linh Linh biết zậy có phải giết tao ko?ờ đấy mày có bít mỗi lần Linh Linh xử tao thậm tệ như thế nào ko?-Huy quay sang chỗ khác diễn thuyết một lúc sau thấy im im quay sang chẳng thấy hắn đâu cả,chạy ra ngoài thấy hắn đã ngồn trên con SH từ bao giờ roài
-ơ này,tao đùa thoy giận thật àk?Huy
-ai thèm chấp mày chứ,thui tao về với ngôi nhà thân ju của tao đây-hắn vẫy tay rồi phóng xe đi lun ko kịp cho Huy nói gì cả
-chẹp..chẹpp..kái thằng nàj đúng là...hừ!
-R..rrr-đang lẩm bẩm thì chuông điện thoại reo,là bà xã gọi,Huy cười tươi
-a nhô bà xã đó hử
-vâng nhưng anh đang ở đâu mà ồn vậy,ko phải là đang ở bar đó chớ-Linh Linh gằm gè
-ko,từ khi ju em anh có tới những chỗ đó nữa đâu,em cứ nghi oan tội nghịp anh đang bật nhạc mà-Huy vội lấy điều khiển tắt nhạc ngay tức khắc ko Linh Linh lại nghiến răng ken két bj zờ nà.hxhx
-thiệt hông?Linh Linh
-thật mà anh thề-Huy
-tạm tin anh,em mà kiểm tra đột xuất anh đừng koa trách-Linh Linh
-híhí..em cứ kiểm tra tẹt đi,anh ngoan lém,àk mà thằng Phong vừa ở đây đó-Huy
-thía àk,hum nay em wa nhà Thiên Anh nó khóc zữ lắm,khổ thân kon pé-Linh Linh
-vậy hả,em bảo Thiên Anh ko phải lo đâu Phong đã nói rõ với Hà Vân rằng ko ju cô ấy mà chỉ ju Thiên Anh thui-Huy
-thật sao?nhưng cô ấy có chấp nhận ko?Linh Linh
-cô ấy cũng ko tin nhưng a nghĩ rồi cô âý sẽ dần dần hiểu ra và trở về Mỹ thui,em yên tâm cô ấy ko phải người cố chấp đâu-Huy
-hxhx..cũng chẳng bít trước được vì con người thay đổi nhanh lém,nhưng Phong dứt khoát như vậy là tốt rùi,zui wó em phải gọi ngay cho Thiên Anh mới được-Linh Linh
-ế..giờ đã hơn 10h chắc cô ấy ngủ rùi để mai tới lớp kể cũng được mờ,nói chuyện với anh đy mà.hxhx...-Huy
-ờ ha,thui mai em tới lớp kể cho nó nghe cũng được,em bùn ngủ quá.hxhx-Linh Linh
-nói chuyện với anh chút thui,nhớ em quá àk-Huy
-ặcặc..vừa sáng nay gặp mà đã kiu nhớ òy-Linh Linh
-xa em 1phút anh thấy như dài một thế kỉ vậy,anh nhớ từng cử chỉ lời nói của em,nhớ mỗi khi em bắn những viên đạnh hay tia lửa điện bằng mắt sang phía anh,anh nhớ mỗi khi em Gầm lên như sư tử, em như mụ phù thuỷ với bàn tay sắc nhọn trừng phạt khi anh làm sai,nhớ....-Huy đang định nói típ để chêu Linh Linh thì đáp lại là
-Kh0ò..kh0ò....Kh0ò-Linh Linh đã ngủ từ lúc nào rồi
-ashhhh..thế thì từ nãy tới giờ mình nói chuyện một mình àk,tức điên lên mất hum nay sao thế nhỉ?gừgừ..
,.,
nó đang ngồi đọc truyện trên Zing thì điện thoại nó reo lên,là số lạ:
-alô-nó
-Thiên Anh àk mình Huyền đây,bạn có thể gặp mình một chút được ko?Huyền
-có chuyện gì ko?nó vẫn ko mấy thiện cảm về con nhỏ Huyền này
-mình có chuyện về anh Phong mún kể với bạn-Huyền
-được rồi,ở đâu?nó
-ra bờ sông ở gần nhà bạn nhé,mình đợi ở đó-Huyền
-được-nó vội mặc thêm chiếc áo cho đỡ lạnh rồi đi xuống,giờ cũng đã 10h ko hiểu có chuyện gì về Phong mà nhỏ Huyền bảo mình tới gấp vậy.hxhx..nó ko thấy vu' đau nghĩ rằng vu' đã ngủ nên nó ko đánh thức,nó tới chỗ bờ sông gần nhà,đứng trên thành cầu mà chẳng thấy ai hết đã vậy nó còn quên cả điện thoại ở nhà nữa chứ.nản woá đy..
Cảm nhận được có tiếng bước chân đằng sau nhưng hình như ko phải một người mà có nhiều
người theo phản xạ nó quay người lại định tung trưởng thì
-úi,làm gì vậy mình là Huyền mà
-vậy mà tui tưởng ai,cậu gọi tui tới đây có chuyện gì ko?nó bắt đầu khó chịu
-Thiên Anh này thực ra mình đã hiểu ra bạn là người tốt,bạn và Phong rất xứng đôi,mình chúc phúc cho 2bạn và...-Huyền chưa kịp nói xong thì nó nói luôn
-STOP..nói thẳng vào vấn đề đi,dài dòng quá,nói nhanh_gọn_xúc tích hộ kái-Nó
-thực ra Hà Vân ko như chúng ta nghĩ cô ta rất xảo quyệt cô ấy còn xui tui hẹn bạn tới đây cùng mấy người này đẩy bạn xuống sông nhưng mình ko làm vậy,mấy người ra đây được rồi đó-Huyền nói từ trong bóng tối lò dò ra 3tên con trai
-cái gì?chuyện này là Hà Vân xui cô làm sao?tôi tưởng cô ấy rất hiền lành cơ mà?nó
-ko như bạn nghĩ đâu cô ta gian xảo lắm,cô ta trở về là mún giành lại anh Phong từ tay bạn đó,cô ta nói dù có dùng thủ đoạn nào cũng ko để bạn bên anh Phong nên mún dạy cho bạn một bài học-Huyền
-cô ta thật sự là con người như thế sao?nó bất ngờ
-đúng thế,mình gọi bạn tới đây là để nhắc nhở bạn nên cẩn thận đó may cho bạn hum nay người cô ta nhờ là mình chứ nếu ko bạn mất mạng rồi mà bạn đừng nói gì với Hà Vân nhé nếu ko mình thật sự khó ăn nói lắm đó-Huyền
-tôi biết rồi,cảm ơn!nó quay bước đi luôn
Huyền cười khoái trí,thực ra Hà Vân sai cô làm chuyện này và thuê những người kia là thật nhưng cô ko làm vì cô bít làm vậy khi bị Thiên Anh phát hiện gia đình cô sẽ ko được sống yên ổn,với lại đối với người gan nhỏ như cô sao dám làm chuyện kinh khủng như vậy chứ,cô nói với Thiên Anh như thế này thì 2người đó sẽ trở thành đối thủ của nhau và cô sẽ luôn được lợi,một mũi tên trúng 2đích cô thấy phục bản thân mình
-hahahahahahahaha-Hà Vân cười lớn khiến 3tên thuộc hạ giật mình
-này mấy tên kia lại đây ta bảo-Huyền
-dạ thưa tiểu thư-3tên đó đi tới
-đây là tiền ta thưởng cho các người,bây giờ hãy về báo cho kái người đã thuê các người là kế hoạch ko thành công,nhớ ko được hé răng nói ra chuyện lúc nãy sau đó tìm đến địa chỉ này ta sẽ thưởng thêm-Huyền đưa xấp tiền cho 3tên con trai
-vâng chúng tôi sẽ ko nói gì đâu tiểu thư yên tâm đi ạk
-ừk,nhớ những gì ta dặn,mau đi đi thể hiện cho giống một chút bít chưa?Huyền
-dạ tôi hiểu,chào tiểu thư ạk-3 tên con trai bước đi
Huyền nhìn cảnh vật lòng thấy tự mãn vì những gì mình sắp có được
Nó về nhà mà trong lòng thấy chán nản ban đầu nó cứ ngỡ Hà Vân là người đơn giản chứ ko như những đứa con gái khác trước đây nghe kể Hà Vân rất hiền lại đáng ju trong sáng,nó đã rất tôn trọng cô ấy vì nó bít cô ấy và nó có một nỗi bùn chung nhưng ko ngờ cô ấy lại trở nên đáng sợ như vậy để giành lại được tình cảm của Phong mà có thể đánh đổi bằng mạng sống của người khác như vậy hay sao?mà kái Huyền cũng chẳng ra gì ko đâu sao lại làm tay chân cho Hà Vân như vậy chứ,nó tưởng Hà Vân là người hiền lành,hiểu chuyện thì nó mới thấy áy náy,khó xử chứ như thế này thì nó lại dễ xử quá,nó sẽ chơi với Hà Vâm đến ván cuối cùng,được kái nó ko phải chịu thiệt vì nó ko bít nhịn ai cái gì bao giờ,xem ra nó phải đối đầu với nhiều đối thủ đây
Sáng nay nó tỉnh dậy rụi mắt như mèo con vậy,nhìn ra cửa sổ nó thấy trời hum nay cũng ko mưa cũng ko nắng báo hiệu một ngày ko tốt lành sễ đến với nó,lê từng bước chân mệt mỏi tới lớp,nó lên tới cầu thang thấy Hà Vân đứng khoanh tay nó ko nói gì đi qua được và bước thì Hà Vân nói mỉa
-xem ra cô rất hạnh phúc bên anh Phong nhỉ?Hà Vân
-đúng thì sao?cô ghen àk?nó dừng lại
-sao tôi phải ghen khi cô chẳng là gì của anh Phong cả-Hà Vân
-nếu tôi ko là gì thì sao cô phải mất công thuê người đẩy tôi xuống sông như vậy chứ?nó gãi đúg chỗ ngứa,là Hà Vân giật mình
-sao cô...?tôi chẳng hiểu cô nói gì cả-Hà Vân