Tomorrow will come !

Hà Vân nhìn theo hắn cô xoa bàn tay rồi nói:-anh sẽ ko bao giờ biết được là em làm chuyện này vì tính em làm chuyện gi cũng rất gọn gàng và sạch sẽ.hahahaha-cô cười lớn
Hắn quay lại bệnh viện đứng một mình lặng lẽ dõi theo cánh cửa phòng cấp cứu,mọi người ai cũng lo lắng ko biết nó có xảy ra chuyện gì ko mà từ khi đưa vào cấp cứu đã mất tiếng đồng hồ rồi, lúc này pama nó cũng đã bay về tới nơi,mama nó cứ ôm vu' khóc,papa nó nắm chặt tay âu sầu,Linh Linh khóc zữ lắm Huy ở bên cạnh an ủi mãi,hắn và Hưng mỗi người một hướng,Hưng cảm thâý hối hận vì đã đồng ý làm theo kế hoạch của Hà Vân,vì sự ích kỉ và tham lam của bản thân mà khiến nó rơi vào nguy hiểm Hưng ko hề muốn như vậy,cậu im lặng chờ đợi một điều gì đó
Hắn lo lắng như sợ điều gì đó sẽ xảy ra nếu như có chuyện gi xảy đến với nó thì hắn sẽ hối hận suốt cuộc đời này:''Thiên Anh àk?anh xin lỗi anh chỉ mang lại đau khổ và nước mắt cho em thôi vì anh mà em phải chịu nhiều tổn thương,em phải tỉnh lại đó nhất định em phải tỉnh dậy muốn đánh,muốn mắng hay bắt anh làm gì anh cũng chịu hết,nhưng dù anh có như thế nào thì anh cũng ko bao giờ làm điều gì có lỗi với em,anh ko hề có chuyện đó chắc là có ai đó tính làm vậy để chia rẽ anh và em,em hãy tỉnh dậy để anh có thể giải thích và bù đắp cho em được ko????
Cách cửa từ từ hé mở,cô y tá bước ra,mọi người chạy lại mỗi người một câu hỏi về tình hình của nó:
-cô ơi con tôi sao rồi?
-bạn cháu có sao ko hả cô?
-bla.bla..
-xin mọi người trật tự đi do mất máu quá nhiều nên cần truyền máu nhưng hiện tại máu ở bệnh viện đã hết nếu bây giờ chờ máu từ tuyến khác chuyển đến thì rất lâu chúng tôi e rằng sẽ ko kịp vì vậy chúng tôi cần sự giúp đỡ của gia đình bệnh nhân-cô y tá
-lấy máu của tôi đi tôi là bố nó nhất định sẽ hợp-papa nó
-tôi là mẹ của con pé,hãy lấy máu của tôi đi-mama nó
-tôi tuy già rồi nhưng vẫn rất khoẻ mạnh hãy lấy máu của tôi đi cô-vu'
-hãy lấy máu của cháu,2bác và vu' cũng đã lớn tuổi rồi-Linh
-đúng đó,tôi là con trai hãy lấy máu của tôi đừng lấy máu của người già và con gái-Huy
-ko hãy lấy máu của tôi,tôi rất khoẻ mạnh-hắn
-tôi cũng sẵn sàng hiến máu-Hưng
-mọi người cứ bình tĩnh,bây giờ tôi sẽ kiểm tra nhóm máu của 4em thanh niên này nếu ko có ai hợp tôi sẽ chuyển sang kiểm tra nhóm máu của những người có tuổi nếu ai hợp sẽ lấy máu của người đó,giờ 4em đi theo tôi-cô y tá đi trước Linh Linh,Huy,Hưng và hắn cũng đi theo vào phòng kiểm tr nhóm máu rồi sau đó ra phòng chờ ngồi đợu kết quả,ai cũng mong nhóm máu của mình hợp để có thể truyền máu cứu sống nó
-ai tên là Lê Khánh Phong?cô y tá bước ra hỏi
-là tôi-hắn đứg dậy
-cậu có nhóm máu O hợp với nhóm máu của bệnh nhân baay giờ cậu sẵn sàng vào phòng để chúng tôi lấy máu chứ?cô y tá
-vâng-hắn trả lời cô y tá gật đầy rồi đưa hắn tới một phòng khác,máu của hắn nhanh chóng đươc chuyển vào phòng cấp cứu nhìn sự gấp gáp của mọi người mà hắn thấy lo lắng,sốt ruột bít bao nhiêu,hắn thầm xin ông trời đừng cướp nó đi,mọi tội lỗi hắn sẽ gánh chịu hết từ nay hắn sẽ trân trọng nó hơn,sẽ ju thương và bảo vệ nó..
Cánh cửa phòng cấp cứu mở bác sĩ bước ra chiếc xe dần chuyển bánh đưa nó ra ngoài mọi người ai cũng khóc chạy theo chiếc xe đó chỉ sợ có chuyện gì xảy ra với nó,nhìn nó mà ai cũng đau lòng đầu quấn băng,khuôn mặt ko còn hồng hào nữa mà hiện giờ rất nhợt nhạt,nó nhanh chóng được đưa vào phòng cách ly
-xin lỗi tạm thời mọi người ko được vào-cô y tá đóng cửa lại
rồi chạy lại hỏi bác sĩ:-bác sĩ,con gái tôi sao rồi?papa nó
-cô bé bị thương ở não bộ chúng tôi đã kiểm tra rất may ko bị trấn thương nặng,trên người có vài chỗ như cánh tay và bàn chân bị thương nhưng cũng ko đáng lo ngại may là đưa tới bệnh viện kịp thời mọi người an tâm cô bé đã qua cơn nguy hiểm rồi có thể sẽ có biến chứng nhưng phải chờ cô bé tỉnh lại chúng tôi mới tiến hành kiểm tra được-bác sĩ
-cảm ơn bác sĩ nhiều lắm-papa nó nắm tay ông bác sĩ
-đây là trách nhiệm của chúng tôi mà có thể cô bé sẽ bị hôn mê trong và ngày mọi người hãy túc trực bên cô bé nếu có vấn đề gì gọi ngay cho tôi-bác sĩ
nghe bác sĩ nói mà mọi người ai cũng thở phào nhẹ nhõm
-con tôi ko sao,nó ko sao thật rồi-mama nó mừng rỡ
-đúng thế,ông bà chủ hãy yên tâm,Thiên Anh rất kiên cường mà-vu'
-các cháu nên về nhà nghỉ ngơi đi mai mới được vào thăm Thiên Anh có-papa nó
-cô chú và vu' hãy về nhà nghỉ ngơi đi ạk,bọn cháu sẽ ở lại đây-Linh Linh
-ko,các cháu về đi,cô chú sẽ ở lại,vu' cũng về nhà đi-mama nó
-phải đó,bọn cháu là thanh niên mà,ở đây lạnh lắm cô chú hãy về nhà nghỉ ngơi đi ạk-Huy
-cô chú nghe cháu về đi ạk,có chuyện gì cháu sẽ gọi ngay ạk-Linh Linh
-cháu là Linh Linh phải ko?mama nó
-dạ-Linh
-cô đã nghe Thiên Anh kể nhiều về cháu,chắn đây là Huy phải ko?cô chú luôn vắng nhà Thiên Anh phải chịu thiệt thòi nhiều,cảm ơn các cháu đã luôn bên cạnh giúp đỡ nó.huhu..hixhix-mama nó lại khóc
-cô ko phải cảm ơn đâu ạk,Thiên Anh rất tốt với bọn cháu,đã là bạn bè thì dù như thế nào bọn cháu cũng sẵn sàng bên cạnh giúp đỡ bạn ấy,cô chú nghe cháu về nhà đi,cháu nghĩ thời gian này cô chú phải giữ gìn sức khoẻ còn lo cho Thiên Anh nữa ạk-Linh
-nhưng...-papa nó
-cô chú nghe mọi người nên về đi,có tụi cháu ở đây rồi mà,vu' đưa cô chú về dùm cháu ạk-hắn
-vậy có gì nhờ cả vào các cháu mai cô chú sẽ vào,cảm ơn các cháu nhiều lắm-papa nó
-chú đừng lo để cháu đưa cô chú và vu' ra xe ạk-Linh
sau khi đưa pama nó ra xe quay lại thì mỗi thằng ngồi một góc co ro thấy tội nên Linh Linh nói:
-mọi người về đi,Linh sẽ ở lại với Thiên Anh
-ko tôi ở lại-Hưng
-anh cũng ở lại-Huy
-Huy đưa Linh về đi,anh cũng về đi mọi người nên về nhà ngỉ ngơi,tôi sẽ ở lại-hắn
-mày là gì mà dám ở lại đây vì mày mà Thiên Anh bị như vậy tao sẽ ở lại còn mày hãy cút đi-Hưng
-dù tôi có làm sai chuyện gì hay ko thì tôi sẽ là người chuộc lỗi với cô ấy,chuyện này ko liên quan gì tới anh-hắn
-Thiên Anh là người tao ju,mày nói ko liên quan sao?mày tự ình cái quyền quết định ấy từ bao giờ thế?Hưng
-tôi cứ thích thế thì anh làm gì tôi?cô ấy là bạn gái của tôi,tôi có quyền-hắn
-màyyyy...-Hưng định nhảy bổ vào oánh hắn nhưng Linh ngăn lại
-giờ là lúc nào rồi mà 2người vẫn còn cãi nhau được nó đag nằm trong kia kìa,nếu 2người ju thương nó thì câm mồm hết đi để cho nó còn nghỉ ngơi-Linh Linh
-tao tạm tha ày-Hưng bỏ tay ra khỏi cổ áo hắn,hắn ko thèm nói gì đi tới ngồi cúi mặt xuống đất
-thôi thì thế này,mọi người sẽ cùng ở lại tôi đi kiếm chăn đừng có gây sự với nhau nữa nếu ko bị đuổi hết ra ngoài thì lại buồn cười-Linh Linh ko quên để lại một câu doạ nạt mới yên tâm đi lấy chăn
Đêm xuống càng lạnh thêm may mà Linh kiếm đủ 4cái chăn nếu ko bọn nó phải chịu lạnh,hắn nằm mãi mà ko ngủ được nhìn qua cửa kính nó đang nằm đó mắt nhắm nghiền,khuôn mặt rạng rỡ và hay cười bây giờ ko còn mà giờ tái nhợt đi,nó được bao quanh bởi nhiều loại máy móc,hắn nhìn nó mà ko kìm được lòng mình,những giọt nước mắt hối hận vì ko bảo vệ nó rơi trên má hắn,hắn chẳng bít gì cả,chẳng bao giờ hắn biết đến những điều nó đang phải chịu đựng,hắn mong sao mình chỉ là một con người bình thường ko giàu có,ko đẹp trai như thế hắn có thể dễ dàng đến với nó nhưng có lẽ đây đã là số mệnh rồi hắn ko thể nào cưỡng lại được cũng ko thể tay đổi được,Thiên Anh àk,em hãy mau chóng tỉnh lại đi như thế ko giống em chút nào mọi khi em hay cười đùa với em lắm,em còn doạ đánh hay đấu võ với anh nữa thực ra toàn là anh nhường em đó em tỉnh dậy thử đấu với anh xem anh sẽ thắng em cho coi..anh thương em lắm,anh ju em nhiều lắm em có biết ko?hắn khóc đập đầu vào tấm kính
Huy tỉnh dậy thấy hắn như vậy cũng thương hắn lắm
-mày đừng như vậy nữa bác sĩ đã nói ko sao rồi mà-Huy nói mà hắn ko có phản ứng gì hết vẫn đứng im nhìn nó
-thôi ngủ chút đi,cả ngày mệt rồi nghỉ ngơi còn lấy sức mà bù đắp cho nó-Huy kéo hắnlại chỗ ghế ấn hắn nằm xuống rồi dắp chăn cho hắn,Huy là người bạn thân nhất và cũng là người hiểu hắn nhất,nhiều khi hắn ko nói ra nhưng nhìn vào ánh mắt hắn là Huy có thể hiểu những suy nghĩ của hắn,hơn ai hết bây giờ hắn là người đau lòng nhất thấy người mình ju bị như vậy hắn dày vò bản thân mình rất nhiều.. Thấy yên tâm về thằng bạn Huy yên tâm quay lại chiếc ghế và làm tiếp phần việc còn dang dở là ngủ thỉnh thoảng mở mắt nhìn người nằm đối diện là Linh Linh,Huy lại mỉm cười hạnh phúc rồi lại đi vào giấc ngủ
Ngày ngày mọi người đều túc trực bên nó sáng pama nó lai tới thay ca cho 4đứa về đi học,trưa đến mấy đứa mum xong ngủ một chút lại tới bệnh viện chỉ có hắn là ko rời nó nửa bước thôi,pama hắn cũng bay về nước tới bệnh viện thăm nó và an ủi động viên pama nó,còn khuyên nhủ hắn nữa nhưng hắn mặc kệ cả ngày hắn chỉ ngồi nhìn nó chẳng ăn uống gì cả,những đồ ăn Linh Linh hay Huy,pama hắn mang vào vẫn còn nguyên trông hắn tiều tuỵ đi nhiều thiếu nó hắn chẳng buồn đi học,mọi người vẫn được vào thăm nó nhưng chỉ được 3người vào 1lần thôi,hôm nay là ngày thứ3 nó hôn mê rồi,Linh Linh và Huy vẫn như mọi khi mang đồ ăn vào cho nó
-mày ăn chút gì đi đã 2ngày hum nay ko ăn gì rồi mày cứ như thế nó tỉnh dậy nó buồn đấy-Huy
-phải đấy cậu ăn chút đi có như vậy cũng ko giải quyết đươc gì-Linh
-sao em ích kỉ thế?em chẳng thèm mở mắt nhìn anh lấy một lần em có biết em ngủ giỏi như thế nào ko?khéo khi anh phải bảo người ta cho em vào bảng xếp hạng kỉ lục ngủ giỏi nhất đây-hắn chẳng thèm để tâm tới những gì xung quanh chỉ nhìn nó và cứ nói chuyện một mình
Bàn tay nó nhúc nhích rồi mắt nó từ từ mở mắt ra đầ nó đau buốt nó tỉnh dậy trước sự ngỡ ngàng của mọi người Linh Linh chạy ra gọi pama nó lúc này pama nó cũng chưa về mọi người phá lệ chạy vào mặc cho sự ngăn cản của y tá
-em tỉnh dậy rồi sao?em thật sự tỉnh dậy rồi-Hắn vui mừng ôm nó
nó nhìn xung quanh lạ lẫm rồi giật mình:-aaaaaa,anh là ai sao lại ôm tôi?nó đẩy hắn ra đôi mắt dường như trở lại sự ngây thơ như trước khi gặp hắn
Chuyện gì đã xảy ra,tại sao nó lại ko nhận ra hắn?
Hắn bất ngời vì hành động của nó,thực sự nó ko biết hắn là ai sao?hắn cầm tay nó
-anh là Phong nè,em ko nhận ra anh sao?hắn
-ah,anh làm gì vậy chứ?sao lại cầm tay tui,đồ biến thái-nó chu mỏ lên quát lớn,vẫn cái vẻ đáng ju như mọi khi nhưng dường như trong nó đã có sự thay đổi nào đó
-vậy con nhận ra ta là ai ko?papa nó
-zời ui,pama tưởng con mất trí nhớ rồi sao?đây là papa,đây là mama,còn cả Linh Linh,vu',Huy nẵu nè,đây là Hưng duy nhứt chỉ có người này(nó chỉ vào hắn)là con hổng có bít,người quen của pama hả?nó ngây thơ
-con ko nhận ra đây là ai sao?mama nó
-ủa,ko phải người quen của pama sao?mà cũng đúng ha,bạn pama sao có thể mất lịk sự như vậy chứ-nó chun mũi nhìn hắn
-em ko nhận ra anh sao?ko đúg,em đang đùa anh phải ko?hay em ghét anh nên mới vậy,em nói đi,ko thể có chuyện em quên anh được-hắn lắc mạnh bờ vai nhỏ bé của nó như ko tin những gì đang diễn ra
-Á..mama ui-nó run rẩy sợ hãi
-cậu bình tĩnh đi,cậu đang làm nó sợ đấy,Huy àk anh đi gọi bác sĩ tới đây nhé-Linh
Bác sĩ tới đưa nó vào phòng để kiểm tra não bộ của nó,sau một hồi bác sĩ bước ra bỏ cặp kính ra và thở dài
-cô bé có thể tạm thời mất trí nhớ một thời gian,có thể là do di chứng của sự va đập để lại hoặc cũng có thể là do cô bé phải chịu một cú sốc về tinh thần quá lớn nên bị mất trí nhớ tạm thời tôi nghĩ gia đình và người thân nên giúp đỡ để cô bé có thể lấy lại mảng kí ức đã mất,có nhiều trường hợp sẽ mãi mãi ko thể nhớ lại được nhưng cũng có trường hợp nhanh chóng lấy lại kí ức khi đưa cô bé tới những nơi cô bé đã từng có kí ức bị lãng quên hay kể cho cô bé nghe về hồi ức của mình đến một lúc nào đó cô bé sẽ nhớ lại thôi,dù sao gia đình cũng nên thử xem sao-bác sĩ
Mọi người ai cũng buồn quay sang nhìn hắn đang đứng tựa lưng vào tường khi nghe bác sĩ nói vậy hắn ngồi thụp xuống tay chống lên đầu gối mặt cúi xuống đất,ai cũng hiểu hắn đang buồn nhìu lắm mấy ngày qua hắn bên cạnh mong nó tỉnh dậy bít bao nhiêu vậy mà khi tỉnh dậy những hồi ức về hắn đã tan biến làm sao hắn có thể chấp nhận được sự thật này chứ..
hắn nghĩ:''có lẽ nào đây là quả báo dành cho hắn???hắn xứng đáng bị như vậy vì hắn mà nó đã phải chịu cú sốc lớn nhưng ai đã làm chuyện này?ai đã khiến nó quên hắn?nhất định hắn sẽ tìm ra kẻ đã phá hoại tình cảm của hắn và nó,nếu biết là ai kể cả Hà Vân hắn cũng ko bao giờ tha thứ''rồi hắn đứng dậy kéo Huy ra công viên của bệnh viện
-mày còn giữ những tấm ảnh hôm trước ko?hắn
-còn,nhưng tao để ở nhà cơ-Huy
-bây giờ về nhà mày-hắn
-được rồi,đợi tao đi lấy xe-Huy liền chạy đi lấy xe rồi 2thằng cùng về nhà Huy
Tại nhà Huy:bây giờ hắn mới có cơ hội nhìn kĩ những tấm ảnh này
-đây là ảnh ghép-hắn
-đúng thế,nếu như ai tinh mắt thì mới nhận ra đó là ảnh ghép-Huy
-khoan đã,những tấm hình này rất giống với những tấm hình mama tao chụp trộm khi tao ngủ,mama còn giấu tao lên blog của tao nữa,mama tao còn nói là vì khi ngủ nhìn tao rất đáng ju nên thỉnh thoảng mama lại chụp nên rất nhiều ảnh-hắn
-vậy thì rất có khả năng lấy ảnh từ blog của mày rồi ghép-Huy
-mang laptop lại đây-hắn
-đây-Huy chạy đi lấy laptop rồi đưa cho hắn,sau khi xem rồi đọ thì thấy những bức ảnh này trùng với những ảnh có trong blog của hắn chỉ có điều khung cảnh khác và có mặt Hà Vân thui
-đều rất giống nhau-hắn
-ah,mày thử xem khách mới vào xem nào?Huy
-thằng này khôn,những người mới vào gần đây nhất có rất nhiều nhưng trước ngày nó bị tai nạn thì có ai?để xem nào..-hắn dò tìm một lúc
-có vài người nhưng sao có cả Hà Vân??hắn
-tao nghĩ chuyện này là do Hà Vân làm-Huy
-nhưng cũng có thể là do các fan bít chuyện nên cố tình làm vậy để đổ tội cho Hà Vân thì sao?-hắn
-đây nhé có vài tấm ảnh ko trùng với ảnh có trong blog của mày tao nhớ trước đây,có lần mày nói chuyện với tao bảo mày và Hà Vân chụp ảnh Hàn Quốc,tao nhớ ko nhầm thì có kái mày cho tao xem giống hình này,tao nhớ ko thể sai được vì khi tao xem tao còn thấy bất ngờ vì lần đầu tiên chụp ảnh mày cười mà,chỉ khác về ko gian thôi-Huy phân tích
--hum trước tao cũng đã hỏi Hà Vân cô ấy khẳng định rằng mình ko làm,tao nghĩ ko thể là cô ấy được vì chuyện này liên quan đến danh dự-hắn
-uj trời ạk,ông bạn khờ của tui,chẳng ai làm sai mà lại đi nhận cả,Hà Vân đã thay đổi rồi cô ấy ko còn là một cô bé thuần khiết như tao với mày từng biết nữa-Huy
-ừk khả năng đứng đằng Hà Vân đứng đằng sau chuyện này là rất cao,tao sẽ tìm hiểu thật rõ ràng để xem những phán đoán của tao với mày có đúng hay ko-hắn
-giờ chỉ cần tìm ra người đã ghép ảnh là ok thui-Huy
-vậy làm thến nào để tìm ra bj zờ-Hắn
-Hà Vân ko thể tự mình ghép những ảnh này được cô ấy ko có khả năng nhưng bọn chuyên nghiệp thì có-Huy
-mày định nói đi mò kim đáy bể sao?điều đó là ko thể bởi vì ở kái thành phố lớn như thến này có biết bao nhiêu người làm nghề này-hắn
-vậy zờ bít làm sao.hxhx..-Huy
-tao cũng bó chân roài-hắn
-mọi khi mày thông minh lắm mà-Huy
-zờ tao chẳng suy nghĩ được gì cả,Thiên Anh như vậy khiến tao thấy nản quá,tao sợ mãi mãi cô ấy ko nhớ ra tao là ai thôi-hắn
-mày đừng nghĩ thế làm sao cậu ta quên mày được chứ,chỉ là tạm thời chưa nhớ ra được thôi,tao tin thời gian sẽ giúp cho cậu ấy nhớ ra tất cả-Huy
-ừk,mệt thật đấy-hắn nằm dài trên ghế
-tao cũng mỏi quá ngủ kái-Huy cũng nằm ra ghế salon nhắm mắt ngủ
Hắn nằm nghĩ mãi về nó,khi thấy nó tỉnh dậy hắn đã rất vui nhưng ánh mắt ngây thơ đó nhìn hắn mà ko nhận ra hắn kái cảm giác đó thật khó chịu như là vừa đánh mất đi một thứ gì đó rất quan trọng vậy,hắn ko biết phải làm thế nào cả,hắn sợ lắm nếu như nó quên hắn mãi mãi thì làm thế nào???lúc đó hắn sẽ sống ra sao đây??thực ra ai đã làm ra những chuyện này?có phải là Hà Vân ko?tại sao em phải làm vậy chứ?để lấy lại tình ju anh đã dành cho em trước đây ư?ko,em nhầm rồi dù em có làm vậy hoặc hơn nữa anh cũng ko thể ju em được nữa,anh ju cô ấy,mãi mãi anh chỉ ju cô ấy thôi,cuộc sống đưa đẩy khiến con người thay đổi chóng mặt như vậy ư?nếu là em làm thì anh sẽ ko bao giờ tha thứ đâu,ko bao giờ..
-tinh..tinh...tinh..tinh...-hắn đang nằm suy nghĩ thì có tin nhắn,hắn mở ra là một số lạ,nội dung như sau:''người đã ghép những bức ảnh là quán Bình Minh,tôi chỉ có thể giúp cậu như vậy thôi còn ai là người đứng đằng sau chuyện này thì cậu hãy tự tìm hiểu đi''
đọc được những nội dung ko rõ ràng như vậy hắn ko biết là ai,gọi lại thì thuê bao,nhưng chuyện quan trọng giờ đây là phải tìm ra những người đã làm chuyện này
-Huy,dậy đi-hắn lay người Huy
-để tao ngủ chút coi,mệt quá àk-Huy
-dậy ngay đi,tao biết tên quán đó rồi-hắn
-hả?sao mày biết?6uy bật dậy


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui