Tomorrow will come !

-anh có sao ko?-nó đỡ Hưng đứng dậy
-ơ hơ anh cũng hơi sao sao-Hưng suýt xoa
-sao anh lại đứng đó,em xin lỗi tại em ko bít anh đứng đó nên...-nó
-ko sao mà anh chỉ bị đau chút thôi-Hưng
-mà sao anh tới đây sớm vậy?có chuyện gì àk?-nó
-anh tới chở em đi học,mọi khi vẫn vậy mà,em ko nhớ sao?-Hưng nói dối mà mặt cứ tỉnh bơ
-vậy sao?hj..chắc em wên-nó ngước lên trời nghĩ nghĩ đôi chút
-hj..em lên xe đi-Hưng
-dạ.hihihi-nó ngoan ngoãn ngồi lên xe,chiếc xe khuất dần
Hắn đứng đó từ lâu và cũng đã nhìn thấy tất cả nhìn nó cười hạnh phúc như vậy hắn ko muốn là người ích kỉ giống như Hưng,bây giờ hắn đã hiểu thế nào là sư đau khổ và dày vò của tình ju từ nay hắn sẽ ko ép nó phải nhớ lại tất cả những gì đã xảy ra trước đây nữa,hắn sẽ chỉ đứng đằng sau dõi theo và bảo vệ nó mà thôi..
Hưng đưa nó vào lớp mà bàn dân thiên hạ đâu đâu cũng bàn tán nó ko để ý mà vẫn cười vui vẻ,nó chạy đến ngồi vào chỗ ngồi quen thuộc một lúc sao hắn tới ngồi cạnh nó gần cửa sổ,thấy lạ nên hỏi:-ủa sao anh lai ngồi đây?
-này mày ko nhớ àk,từ trước tới giờ bàn mình vẫn ngồi 3mà,Phong vẫn ngồi cạnh mày còn gì??-Linh lay cách tay nó
-thến àk?tao tưởng chỉ tao với mày ngồi một bàn?-nó gãi đầu
Còn Hà Vân thấy vậy cũng thấy lạ,cô ngồi nghĩ mãi:''cô ta quên Phong rồi sao?nhìn cô ta như vậy ko giống giả vờ chút nào?sao thế nhỉ?''
Hắn chẳng buồn nói gì nhìn ra cửa sổ với ánh mắt buồn khuôn mặt lạnh lùng ngày nào lại trở về nó lén nhìn hắn chợt những hình ảnh có mặt hắn lại hiện về,nó thấy nhức đầu và ngột ngạt mún thay đổi ko khí nên nó đã đi ra ngoài cho thoải mái,nó thấy mọi người xung quanh chỉ chỏ nó rồi xì xào gì đó,nó kịp nghe thấy:
-con nhỏ đó thật là tham lam đã ju anh Phong rồi giờ còn cặp kè với anh Hưng nữa chứ-1học sinh nói
nó nghe vậy liền chạy lại kéo đứa học sinh đó lại hoá ra là Huyền lớp trưởng lắm lời
-cậu nói gì?bạn trai của tôi là Phong chứ ko phải là Hưng sao?-nó
Kái Huyền mặc dù rất run vì sợ nó cho ăn tát nhưng vẫn vênh mặt lên để đỡ xấu hổ với mấy đứa xung quanh
-mày ko bít hay chở vờ ko bít vậy?anh Phong chẳng là bạn trai của mày còn gì còn ah Hưng từ trước tới giờ vẫn theo đuổi mày nhưng mày ko thèm để ý giờ lại còn phản bội anh Phong qua lại với anh Hưng nữa-Huyền
-có thật là bạn trai của tôi từ trước tới giờ là Phong ko?-nó siết chặt tay Huyền
-ÁAÁ..phải,tao nói dối mày làm gì?đau quá,bỏ tay tao ra-Huyền kêu la
Nó đứng sững sự thật Phong là bạn trai của nó,mặc dù mọi người nói nhưng nó vẫn tin tưởng Hưng,sao lại thế này?nó buông thõng tay xuống rồi bước đi như người mất hồn,Huyền chẳng hiểu gì hết nhưng rồi cũng chạy mất giép,nó cứ bước đi,cứ đi mà chẳng bít mình đang đi đâu cả đôi chân nó thật kì diệu đưa nó tới một nơi có khung cảnh thật đẹp ở trên đây có thể nhìn thấy tất cả quang cảnh của trường đặc biệt còn thấy khu hồ nhân tạo thật đẹp,từng đợt nước cứ thế được phun lên nó thích thú nhìn như bị thôi miên rồi những hình ảnh về hắn lại hiện lên ko phải mơ hồ như mọi khi mà nó thật rõ rệt,nó thấy trong đó là hình ảnh nó và hắn gặp nhau ở chính chỗ này còn cãi vã nữa sau đó nó và hắn học chung lớp còn ngồi gần nhau,hắn luôn gây sự với nó làm nó bực mình,hắn nói ju nó trên chiếc bánh xe khổng lồ,đúng rồi là nơi hum trước nó đã tới mà,gì nữa nhỉ?hắn còn tặng nó sợi dây truyền nghĩ đến đây nó sờ lên sợi dây truyền đang đeo trên cổ mọi thưd hiển hiện rõ trong đầu nó,nước mắt nó trào ra,nó bắt đầu thấy đầu đau buốt những hình ảnh típ tục ùa về nó và hắn cùng đi chơi nhiều nơi,cùng ăn uống,cùng cười đùa,cùng học tập rồi nó nhận được một gói bưu phẩm đúng rồi gói bưu phẩm đó chứa những bứa ảnh của hắn và Hà Vân rồi nó gặp Hưng nhờ Hưng chở tới bar nó uống rất nhiều rượu và rồi...(nó cố gắng nghĩ)ah nó vấp phải gì đó rồi ngã,Hưng đỡ nó dậy nhưng nó ko nghe rồi chạy đi,nó bị chiếc xe tông vào.phải rồi,tất cả hiện về trong nó rõ ràng như mới hum qua vậy
-AAAAAAAA..đau quá..huhuhu-nó vừa ôm đầu vừa khóc
-THIÊN ANH,em sao vậy?-hắn chạy tới đỡ nó,hắn luôn là người tới kịp lúc đúng là ông trời cũng khéo sắp đặt hắn cũng mún tới nơi hắn và nó có nhìu kỉ niệm để vơi đi nỗi bùn ko ngờ thấy nó nằm dưới đất ôm đầu kêu lên
-anh P..h..o..n..g..huhu-nó gọi tên hắn ko phải như gọi một người xa lạ tên Phong như thời gian vừa qua mà gọi hắn một cách thân mật như ngày nào
-em...em nhớ ra anh rồi sao?-hắn ấp úng như vẫn ko tin
-em..hức..em nhớ ra rồiiiiii.hức.hức..-nó khóc nấc lên rồi ngất lịm đi trong vòng tay hắn
-Thiên Anh,Thiên Anh..-hắn gọi nó ko thấy nó tỉnh lại,nhanh chóng bế nó xuống cổng trường,mọi người ai cũng xôn xao vì hot girl của trường chưa bao giờ ngất như vậy,Linh Linh và Huy cũng chạy theo cùng hắn đưa nó tới bệnh viện,Hà Vân thấy vậy nghĩ:''có khi nào cô ta sùi bọt mép rồi giật lên từng hồi như kẻ bị động kinh ko nhỉ??ui nghĩ mà rùng mình,anh Phong ui sao anh lại khổ như vậy chứ.hxhx..''
pama nó cũng chạy ngay tới bậnh viện dọc đường đi mama nó khóc suốt sợ nó xảy ra chuyện gì,bác sĩ kiểm tra cho nó rồi đi ra hỏi mọi người:-ai đã đưa cô bé vào bệnh viện vậy?
-dạ,là tụi cháu ạk-hắn,Linh và Huy cùng đồng thanh
thế trước khi đưa vào đây các cháu có thấy cô bé có hiện tượng gì lạ ko?-bác sĩ
-cháu thấy cô bé kêu đau đầu còn nói nhớ ra cháu nữa-hắn
-vậy là tốt rồi,cô bé đã hồi phục trí nhớ,chúc mừng gia đình-bác sĩ cười
-may quá,con gái của chúng ta cuối cùng cũng hồi phục trí nhớ rồi mình ơi-mama nó vui mừng
-đúng vậy,anh mừng lắm-papa nó
-yeah..cuối cùng cũng thành công rồi,Thiên Anh nhớ lại đươc rồi-Linh Linh chay tới ôm Huy nhảy cẫng lên sung sướg
mặc dù ko nói gì nhưng hắn là người vui nhất,lúc này nó cũng đã tỉnh mọi người chạy vào phòng khám ôm nó tới tấp
-mọi người làm gì vậy?nghẹt thở quá-nó kêu lên
-chụt.chụt..đồ quỷ cuối cùng mày cũng nhớ ra chứ mấy ngày nay cứ lơ ngơ làm tao chuẩn bị ày vào trại-Linh
-có mày vào trại thì có-nó xoa má
-con có bít pama lo lắng cho con như thế nào ko con gái-mama nó
-con xin lỗi pama,con lại để pama phải buồn nữa rồi-nó cầm tay mama,rồi nó và hắn nhìn nhau,nọi người bít ý nên rút lui để cho nó và hắn nói chuyện
-anh tưởng em quên anh luôn rồi chứ-hắn trách ju nó
-em làm sao quên anh được chứ-nó nhìn hắn như trao gửi bao tình ju thương,hắn ôm nó vào lòng lâu lắm rồi nó mới được ở trong vòng tay hắn như thế này nhưng như nhớ ra điều gì đó,nó đẩy hắn ra làm hắn khó hiểu
-những tấm ảnh đó,em thực sự ko tin nhưng em cần một lời giải thích dù cho sự thật có là như thế nào anh hãy nói thật với em được ko?-nó
-sự thật gì chứ?đó là ảnh ghép,em ko thấy nó giống với ảnh trên blog của anh sao?anh đã tìm hiểu rồi thực ra Hà Vân đã thuê một người là chủ quán của tiệm ảnh Bình Minh để ghép những tấm ảnh đó rồi gửi cho em nữa-hắn
-tất cả mọi chuyện là do Hà Vân làm sao?-nó
-đúng thế,Thiên Anh àk,anh xin lỗi là do anh ko tốt anh làm khổ em,em hãy cho anh một cơ hội để anh có thể bù đắp cho em được ko?-hắn cầm lấy bàn tay nó
-lỗi ko phải do anh,em ko trách anh đâu,em ju anh nhiều lắm-nó ôm chầm lấy hắn,nó khóc vì những gì đã qua..
Mọi người đưa nó về nhà,nằm trên giường nó cứ nghĩ mãi những chuyện mà hắn và nó đã trải qua tất cả là lỗi của nó tại nó ko tin tưởng hắn,chưa nghe hắn giải thích mà đã nghi ngờ hắn còn đi uống rượu nữa chẳng giống nó tẹo nào,lúc nãy nó nghe mama nó và Linh Linh kể những ngày qua hắn luôn bên nó,có khi còn ngủ ngoài ghế lạnh buốt chỉ để dõi theo nó hàng ngày,chắc hắn buồn nhiều lắm làm sao ko buồn khi nhìn thấy người mình ju hàng ngày cười đùa với người khác cơ chứ,từ nay nó sẽ thay đổi sẽ bít lắng nghe hơn,sẽ tin tưởng hắn hơn.Nó ko ngờ Hà Vân lại có thể làm những chuyện này,bất chấp thủ đoạn để có được hắn ngay cả liên quan đến danh dự mà cũng dám làm nhưng sẽ nhận được gì chứ?Hà Vân càng làm như vậy thì càng đau khổ thêm thôi con người thường hành động một cách nông nổi tại sao ko suy nghĩ chín chắn hơn nào có phải bên người mình ju nhưng người ta ko ju mình là hạnh phúc đâu,tại sao ko chấp nhận và dõi theo mong người mình ju được hạnh phúc?nếu có ai đó đi van xin mà có thể nhận lại được thì đó chỉ là thứ tình cảm bố thí mà thôi liệu có hạnh phúc ko?có vui vẻ ko??Cả Hưng nữa lợi dụng lúc nó bị mất trí nhớ mà nói dối nó sao lai ích kỉ như vậy chứ?tại sao chỉ mong mún được lợi về mình mà ko quan tâm tới cảm nhận của người khác,nó hận Hưng và Hà Vân_những kẻ đã khiến nó và hắn phải chia lìa và chịu nhiều đau khổ,mọi người đều từng ju và đã ju sẽ chọn ình một con đường nhưng con đường nó và hắn đã chọn ko giống như Hưng và Hà Vân nó ko có sự giả dối,những thủ đoạn mà chỉ có một tấm lòng chân thành hướng về nhau,nó mỉm cười vì con đường nó đang đi là một con đường đúng đắn nắm lấy sợi dây truyền rồi đi vào giấc ngủ một cách ngon lành
Sáng nay nó tới trường,Hưng cúp học nên ko hề bít nó đã nhớ ra tất cả,Hưng lon ton xuống căngtin chạy lại chỗ nó ngồi:-công chúa em đang mum gì vậy?
-anh ko còn gọi tôi là pé nữa àk?-nó cười khinh rẻ
-ai ai bảo anh gọi em là pé chứ?em đừng nghe người ta nói linh tinh-Hưng gần như mất bình tĩnh
-nói linh tinh sao?-nó
-phải,anh là bạn trai của em,sao em lại đi với những người này,đi theo anh-Hưg chưa kịp kéo nó đi thì:
-BỐP..nó tát Hưng một cái đau điếng rồi quát lớn:-anh còn liến thoắng được nữa àk?tôi ko ngờ anh là con người như thế,lợi dụng lúc tôi mất trí nhớ nói những lời giả dối,uổng công tôi đã tin ah,anh có thấy hài lòng ko?anh có thấy vui ko?tôi ghét anh,tôi hận anh từ giờ đừng để tôi nhìn thấy bản mặt đáng ghét của anh nữa đồ đểu giả-nó đi thẳng với ánh mắt căm hận
hắn và Huy cũng lên theo,hắn dừng lại đôi chút nói:-đó là cái giá anh phải trả,tình ju ko thể lấy ra làm trò đùa được cũng ko thể giành lại bằng sự giả dối hay thủ đoạn được-rồi hắn bước đi
Hưng đứng sững tại chỗ 5ngón tay nhỏ bé của nó vẫn in hằn trên má Hưng:''em đã nhớ ra rồi sao?anh đã mong em đừng nhớ lại,những ngày qua ở bên em anh đã rất hạnh phúc nhưng về tất cả anh đã sai sao?anh sai ở chỗ nào?ju một người là có tội sao?muốn chăm sóc và ở bên một người là sai sao em?tại sao em lại đối xử với anh như vậy?hả???''-Hưng cay cú đập bàn,hất hết những chiếc cốc xuống lật đổ hết những bàn xung quanh,Hưng còn cầm chai rượu lên uống rồi đập xuống bàn,những mảnh vỡ đó xiên vào tay Hưng chảy máy nhưng khi con người đã quá khích thì một vết thương nhỏ có là gì quan trong là vết thương ở trong lòng kìa..Mọi người xung quanh ai cũng tránh xa vì bít Hưg là một playboy và quen bít nhìu dân xã hội đen,nên tránh đi nếu ko mún gặp phiền phức,mấy cô bán hàng trong căngtin cũng ko dám ra mặt bắt đền hay ăn vạ vì trong kái trường này ai cũng bít tiếng tăm của gia đình hắn,nó,Huy và Hưng ngang ngửa nhau nên khi thấy Hưng đập phá như vậy đành ngậm ngùi cho qua chuyện
Hông qua nó ngất đi như thế thấy vui trong lòng hơn nữa nó lại chẳng nhớ gì về hắn cả,vừa thấy nó đi vào lớp Hà Vân vội cợt nhả:-chà,hum qua còn lên cơn động kinh giờ đã đi học được rồi hả?-Hà Vân nhìn nó gật gật vẻ đồng cảm
-BỐP..mà nói tao mày thử xem lại mình đi đã,mày nghĩ tap sẽ im lặng mà chấp nhận những trò động kinh của mày sao?
-CHÁT...đây là cái tát cho những gì tao đã phải trải qua-nó tát Hà Vân 2cái đau điếng khiến cô ngã ra
-mày dám tát tao?-Hà Vân sờ tay lên khuôn mặt đỏ ửng của mình
-đối với những gì mày đã làm với tao 2kái tát này là quá nhẹ nhàng với mày rồi đó-nó
-mày hãy chờ đấy hum nay mày tát ta 2kái sau này mày sẽ phải trả lại gấp 10,tao chưa dừng lai ở đây đâu-Hà Vân đứng dậy mặt câng câng nhìn rất sấc
-được,tao sẽ chống mắt lên xem mày làm thêm những trò gì-nó
-vậy thì hãy mở to mắt ra mà xem Hà Vân này ko chịu nhịn như thế này đâu-Hà Vân cười nhếch môi rồi đi ra khỏi lớp
-mày xử hay lắm-Linh vỗ vai nó
-đối với bọn này càng nhịn nó càng lấn tới,-nó
-mà có điểm học kì rồi đấy,xuống xem thôi -Linh Linh chạy thật nhanh chỉ vì hi vọng được hạng nhất để mum miễn phí mà
Từ nãy tới giờ hắn im lặng vì hắn ko mún bảo vệ Hà Vân thêm lần nào nữa,cô đã đi quá xa rồi hắn mún cô có thể hiểu ra và trở về như ngày xưa,có như vậy trong lòng hắn mới yên tâm được,đang mải mê suy nghĩ thì bàn tay nhỏ bé của nó kéo hắn đi:-chúng ta cũng phải xuống xem thui anh-nó cũng cùng suy nghĩ háu mum như Linh Linh mà
Vì chân nó dài nên chẳng mấy mà nó đuổi kịp Linh Linh,cả2 đức cùng chen vào do nó có võ nên rất khoẻ nó chen được vào trước,nó chỉ tay tìm trên tờ giấy dán trên bảng tin của trường,xem nào...
-hạng nhất:Nguyễn Thiên Anh lớp 11A5
-hạng2:Lê Khánh Phong lớp 11A5
-hạng3:Trần Linh Linh lớp 11A5
-hạng4:Lương Gia Huy lớp 11A3
...
Nó dụi dụo mắt nhìn lại một lượt thì đúng là nó hạng nhất,hắn hạng2,Linh Linh hạng3 và Huy hạng4,nó vừa đi ra vừa suy nghĩ:''sao hắn lại hạng2 được nhỉ?nghe Huy nói kì thi nào hắn cũng đứng hạng nhất cơ mà cũng đúng khi học nhóm cùng hắn những bài toán nâng cao hắn luôn giải một cách dễ dàng còn giảng ình,Linh và Huy nữa mà thôi cũng có thể do mình giỏi mà.kaka...''-nó tự sướng với ý nghĩ đó nhưng nó ko hề biết rằng vì biết nó rất cố gắng học ngày đêm để giành được hạng nhất nên hắn đã làm bài ko hít khả năng của mình vì mún nhường nó chứ sức hắn dư hạ gục được nó(tên này chiều người ju wóa đi mất,tg cũng ghen tị quá đi =.=)
nó chạy lại cầm tay hắn nhảy cẫng lên:-anh ui,em được hạnh nhứt ruì,còn anh được hạng2 mà,zui quá đy
-vậy hả,chúc mừng em nha-hắn cười
Linh Linh vừa mới thoát khỏi đám người đi ra mặt bí xị:-anh ui,em cố gắng như vậy mà được có hạng3,bị vợ chồng con nj` giât hít giải rồi.huhu..
-thôi ko sao,chế còn anh?-Huy
-mà anh đó,học hành kái kiểu gì mà được có hạng4?-Linh Linh quát
-môn cuối anh thấy mệt quá nên ngủ trên ghế nhà Phong ko học gì cả,anh được hạng4 là giỏi rồi đấy-Huy cười trừ
-anh còn nói nữa hả?-Linh dơ nắm đấm lên,Huy kịp thời xoa dịu bằng ánh mắt chớp chớp,mùm đớp đớp,2tay chắn lại rồi nói:-ju chế,ju nhắmmmmm
-hứ..ko thèm-Linh quay đi
-này 2người bây giờ tiến hành luôn chứ nhẩy?-nó nhìn bằng đôi mắt long lanh
-tiến hành gì cơ??-Linh Linh và Huy cũng nhìn nó bằng ánh mắt vô tư vô số tội
-mum miễn phí đó-nó nói thản nhiên
Linh Linh và Huy nhìn nhau cười nhạt rồi nói:-her..còn thiếu tên kí nữa-rồi cùng ci vào hắn
-àk còn anh nữa nhỉ?-nó quay lại cũng chỉ chỏ vào hắn luôn
-àk thì ừk-hắn cười gượng
-kaka..vậy là yừ nay tui sẽ được mum miễn phí rồi,3người yên tâm tôi có tính người lắm tôi sẽ mum ít ko mum nhiều đâu(nói đến đây 3người kia mắt sáng ngời) nhưng tính tôi ý đã mum thì phải mum thứ ngon và chất lượng,3người chuẩn bị đi nák đừng để bị viêm màng túi đóa-nó thích thú nhún nhẩy đi trước vứt lại 3gương mặt méo xệch nhìn nhau thở dài rồi cùng đồng thanh:-TIỀN ƠIIIIII...
Dạo này nó cứ như được ở trên mây ăn uống thả phanh ko mất xiền mà người xì tiền lun là hắn và Huy.hxhx..nó đang mơ màng tận hưởng ly kem dâu trời lạnh mà nó đòi đi mum kem ai cũg phải bái nó là sư phụ rồi,ko bít nó đang gửi tâm hồn đi đâu rồi nữa.hxhx..
-anh này nó sao vậy?-Linh huých tay Huy
-bít chít liền,mày bít ko?-Huy lại huých tay nó
-mày hỏi tao cũng bằng nhau,em sao vậy?-hắn lại huých tay nó
-àk đâu em đang nghĩ xem nên mum kem gì típ theo ấy mà-nó cười
-sax..3ly rồi đó -cả3 đều dơ 3ngón tay lên
-ờh bít òy-nó trả lờ tỉnh bơ làm hắn ra cào xé tường,còn Huy zô đập ddầu vào tường,Linh thì úp mặt vào tường cả3 đều chán nản với tài mum quá giỏi của nó,ngày hum nay nó đã đi ko bít bao nhiêu quán và cũng ko bít mum bao nhiêu thứ rồi nữa,đúng là tiền chùa nên dạ dày cũng chùa theo.huhuoaoa T_T
Thời gian cứ thế trôi hắn và nó ngày ngày lun bên nhau hạnh phúc,Hà Vân ko gây sự với nó nữa nhưng mỗi lần cô ta im lặng đến lạnh gáy như vậy thì nó cũng phải dè chừng vì có thể sắp tới có chuyện gì đó sẽ xảy ra và nó luôn cảnh giác với Hà Vân,Linh Linh thì vẫn lun bắt nạt Huy pama thỉnh thoảng vẫn về thăm nó,noel vừa rồi nó đã bỏ lỡ thời gian đi chơi với hắn sắp tới nó mong có một valentine đầy lãng mạng và sẽ cùng hắm mum những thỏi socola ngọt ngào giống như tình ju của nó và hắn vậy.Ngày mai là valentine nó đang cùng Linh Linh chọn quà để tặng cho bạn trai của mình,nó chọn mãi chọn mãi mà chẳng bít nên tặng hắn cái gì nữa Linh Linh cũng vậy,2đứa thở dài:
-chẳng bít mua gì nữa,chán quá-nó
-tao cũg chẳng biết nên mua gì cho Huy nữa,đồ con trai khó chọn quá mày ui-Linh
nó vừa đi vừa nghĩ vu vơ bỗng nó hét lên:-AHHHHHH..nghĩ ra rồi,tao đã nghĩ ra rồi.kaka-nó cười lớn làm mấy người xung quanh cứ nhìn tưởng con nj` vừa mới ra trại
-ui giật cả nảy,mày nghĩ ra cáci gì mới được chứ???-Linh


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui