Ở một văn phòng sang trọng từ tòa nhà cao của thành phố Luông Pha Băng, khi nhìn xuống dòng xe bên dưới lúc chiều tà, Như Ngọc 20 tuổi đang nói chuyện với cha nàng, một người đàn ông không thấy mặt.
Người đàn ông hỏi:
-Tại sao con không chọn một tài năng trẻ trong top 10 như tỷ phú Hiển Vinh hay một người nổi tiếng đẹp trai có tương lai danh vọng như hoàng tử Matthew mà lại quan tâm một kẻ có nhiều rủi ro như hắn? Một kẻ với xác suất sống còn luôn dưới 70%?
Như Ngọc trả lời:
-Bởi vì hắn thú vị!
Người đàn ông cười xòa:
-Ôi đúng là tuổi trẻ thích trải nghiệm chiêm ngưỡng và phiêu lưu, đôi khi lãng phí thời gian vì những điều vô bổ
Ông nói xong và thả tập hồ sơ xuống bàn, trên hồ sơ đó viết "Hòa mật danh số 759".
Người đó là ai?
Đầu tiên ta hãy nghĩ về Tôn chỉ anh khùng có nghĩa là gì? Tôn chỉ là mục đích cuối cùng quan trọng nhất định hướng mọi hành động, cũng có thể hiểu rằng tôn chỉ là chuẩn mực mà ai đó đặt ra cho chính mình, tổ chức hay cộng đồng mà mình thống trị quản lý.
Anh khùng có nghĩa là gì? Một người đàn ông trẻ tuổi bị khùng? Vâng đúng vậy.
Chúng ta hãy tìm hiểu về một nhân vật tên là Hòa Cây Tre mới nổi gần đây.
Như một gen lặn, à nhầm gen trội trong giới tinh hoa giang hồ thời này, gen trội đến mức gọi là …cộm cán.
Anh chàng năm nay 25 tuổi có nhiều chiến công vang dội như đập bàn đập bát đập quán karaoke, từng vào tù ra khám, từng làm đại ca của mấy chục đàn em cho đến khi anh ta tìm thấy tôn chỉ của đời mình.
Anh hùng thì để làm gì? Anh ta tự hỏi như vậy và sau thời gian nam chinh bắc chiến, đông chinh tây phạt.
Có phải anh hùng để được ca tụng, được lên màn ảnh nhỏ hay màn ảnh rộng, được ghi nhớ công ơn, được lập bàn thờ phụng sau này? Điều đó có làm anh ta hạnh phúc không? Không.
Anh ta làm anh hùng để được nhiều cô chân dài mê mẩn hâm mộ, để được nhiều cô gái trẻ đẹp chú ý ăn theo thích nổi tiếng cùng anh ta như ...Lộc Phú Hộ.
Vì vậy mục đích cuối cùng của anh ta là gái, nhưng phải gái đẹp à nha.
Rồi anh ta trở thành anh hùng từ năm 20 tuổi.
Nhưng từ đó rắc rối cũng kéo đến, anh ta bị rất nhiều bịch cốm dòm ngó, gồm có cốm xanh cốm đỏ cốm vàng.
Cốm xanh thì mang giày xanh theo chân anh ta mọi lúc mọi nơi, cốm đỏ thì giáo dục anh ta theo con đường lương thiện từ bỏ thói hư tật xấu mà đã ăn vào máu anh ta, rồi cốm vàng thì canh me anh ta ăn nhậu với gái thì chặn đường bắt thổi gần lòi bản họng.
Sau đó bắt anh ta đi bộ về nhà muốn lã cả chân.
Nhưng những thứ đó không khiến anh ta mất đi bản tính anh hùng vốn đã ăn sâu vào máu như Johnny Trí Nguyễn với Dòng Máu Anh Hùng.
Rồi con giun xéo lắm cũng quằn, hay cái khó ló cái khôn, anh ta bắt đầu thông minh hơn với những chiêu trò luồn lách trốn tránh mà chỉ có những anh hùng rơm hay ngụy quân tử hay tiểu nhân thường sử dụng, ví dụ như "giả khùng".
Bởi vì bị khùng thì mất năng lực hành vi dân sự nên mọi lỗi lầm của anh ta đều sẽ được tha thứ, cũng như Tôn Ngộ Không có được ba cái lông nhím hay một game thủ có được key cheat, hay một hacker có được cửa hậu back-door, anh ta cũng có một tấm Bùa Hộ Mạng là một giấy chứng nhận bị tâm thần với rất nhiều chứng như tâm thần phân liệt, rối loạn vận động thể xơ cứng, rối loạn thần kinh tạm thời, động kinh, vân vân ...Thế là anh ta với tôn chỉ mê gái của mình đã tạo thành một thứ gọi là Tôn chỉ …Anh khùng.
Lại nói về quá khứ, trước đây 2 năm, vào năm 2015 có một cặp đôi yêu nhau.
Người nữ tên là Ngọc Dung mới vừa 18 tuổi khi tốt nghiệp cấp 3 đã trở thành giám đốc của một chi nhánh kinh doanh thiết bị điện lạnh của tập đoàn Full-life.
Sở dĩ cô ta là giám đốc bởi vì cha cô ta là chủ của tập đoàn này.
Không phải chủ tịch hội đồng quản trị mà là chủ thực sự nắm đa số giá trị của công ty.
Còn người nam tên là Tiểu Hòa 25 tuổi.
Hắn bất quá chỉ là một tên vô danh tiểu tốt, không nghề nghiệp bằng cấp ấp ơ mà cứ hễ ngồi lên xe chạy bon bon trên đường quơ tay ra ngoài cửa sổ có thể bắt được cả chục đứa, cũng như vé số dạo vậy.
Có vẻ như hắn ta đã dùng cách nào đó để dụ dỗ quyến rũ con gái của ngài Chủ tập đoàn để đào mỏ như kiểu nhân vật Sở Khanh trong bộ truyện Thuý Kiều.
Nhưng mà biết đâu hắn chẳng đẹp trai lại mồm loa mép giải.
Thôi hãy bỏ qua điều đó đi.
Họ đã gặp nhau và yêu nhau được một thời gian nên Ngọc Dung đã đưa Tiểu Hòa và mẹ của hắn về thành phố Luông Pha Băng ở để tiện qua lại.
Nhà của Ngọc Dung là một gia đình đại gia, đương nhiên, có cha mẹ và anh hai (anh cả - nhà có 2 anh em).
Một gia đình bốn người đầm ấm hạnh phúc gương mẫu.
Hôm nay Ngọc Dung sau khi gặp Tiểu Hòa đã về nhà mình vì có một số việc muốn nhờ cha giúp đỡ.
Lúc này ở tại nhà Dung đang có một cuộc họp quan trọng với tâm điểm là tình cảm của Dung và một gã mèo mã gà đồng nào đó theo cách nghĩ của cha Dung - Chí An.
Ông ta là một người đàn ông nghiêm túc đến mức lạnh lùng và nghiêm khắc với con cái như một người thầy giáo lớp 1, ông ta không những muốn làm Chủ tập đoàn Full-life, làm Chủ gia đình mà còn muốn thống trị tất cả, một lời nói ra mọi kẻ phải tuân theo.
Từ khi Ngọc Dung đòi mở chi nhánh riêng để tự trang trải việc học thì mọi hành động của cô đã nằm gọn trong tầm mắt của cha già.
Ông Chí An đã đồng ý chi tiền cho cô ta mở chi nhánh nhưng đồng thời cũng nhờ một người nữ dưới quyền theo dõi giám sát mọi hành động và điều tra mọi thông tin liên quan.
Ngọc Dung là cô gái 18 tuổi chưa hiểu mấy sự đời, đương nhiên không biết điều đó, cũng không biết cách che giấu để tránh sự theo dõi, huống chi sự theo dõi đó đến từ cha mẹ.
Cô vui vẻ về nhà, vẫn chào mọi người như mọi khi mà không để ý đến bầu không khí xung quanh.
Bởi vì thường khi bàn các việc ở công ty cũng họp hành căng thẳng như vậy.
Khi thấy mặt Ngọc Dung, Chí An hỏi ngay:
- Con đi đâu từ sáng đến giờ?
Ngọc Dung ngây thơ:
-Con đi học thêm.
-Học thêm? Đưa số cô dạy kèm đây.
-Ngọc Dung hơi ngẩn người, thấy có gì sai sai nhìn cha hỏi:
-Con đi chơi chút thôi.
- Ở đâu? Với ai?
Ngọc Dung lại ngẩn người, mẹ Ngọc Dung hiểu rõ tính cách con gái từ xưa giờ không nói dối.
Nhưng khi đã nói dối thì tất có vấn đề, và rất có thể những thông tin ông xã mình (chồng mình) đưa ra là có thật, liền cầm một tập hồ sơ màu xám trước mặt cho Ngọc Dung.
Xem qua hồ sơ thấy tên Nguyễn Tiểu Hòa, sinh năm 1990, quê ở Si Khô Chà Bông – Huyện Cá Vò Viên Chiên – Tỉnh Khâm Muộn.
Ngọc Dung hiểu ngay.
- Cha, cái này ở đâu mà có
Chí An hỏi lại:
-Sao con quen nó?
Ngọc Dung hơi do dự:
-Thì ...tại...
Mẹ Ngọc Dung:
-Con cứ nói, đúng thì mẹ không bỏ con đâu.
Ngọc Dung:
- Cha mẹ có nhớ lần con bị bệnh phải điều trị ở Bệnh viện Trung ương không?
Làm sao không nhớ được, khi lần đó cô ta đã tốn hẳn 50 tỷ để điều trị.
Đưa vài chục chuyên gia từ Mỹ - Úc về kèm theo máy lọc máu thế hệ mới bằng chuyên cơ riêng.
Việc đó lại có gì xa xôi, chỉ mới 3 tháng trước và nằm viện hẳn 2 tháng.
- Thì sao? Chí An nhướng mày.
- Khi đó con gặp anh ta lần đầu trong giấc mơ.....
Ngọc Dung có người anh cả tên Hữu Sinh, anh ta nãy giờ đứng nghe.
Giờ liền cười rộ:
- Cái gì gặp lần đầu trong giấc mơ á? Haha.
Em bảo cha mẹ không nên mê tín mà từ khi nào lại ....!Lại như thế
Hắn vốn là người ăn nói phóng khoáng không dè dặt, hắn định nói từ khi nào lại đạp c*t của cha mẹ mà lại giống thế.
May mà còn thu lại được, dù sao cũng không nên bất kính thế.
Ngọc Dung không lý gì đến anh cả, lại nói tiếp:
- Sau đó con tỉnh lại và đi tìm anh ấy, quả thật anh ấy có tồn tại chứ không phải ảo giác trong lúc bệnh.
Anh Ngọc Dung lại cười:
-Hết bệnh viện lại bệnh tương tư, thảo nào học hành sa sút là phải
Ngọc Dung lườm anh một cái.
Chí An tức giận:
-Có phải vì vậy nên con bỏ học, đòi làm riêng để tiện nuôi trai?
Ngọc Dung cũng khó chịu:
-Ba à, anh ta thật lòng mà, chúng con có duyên thật
Chí An:
-Ta không muốn con quen với nó nữa!
- Tại sao?
- Tại sao à? ! Không môn đăng hộ đối, cái thằng nghèo rớt mồng tơi.
Không nghề nghiệp ổn định, 25 tuổi mà còn cù bơ cù bất thì biết bao giờ mới có thể chăm lo cho con.
Nó chỉ thấy con trẻ người non dạ định lừa tình đào mỏ con thôi.
Có ngày con sẽ mất cả tiền cả tình, danh tiết phẩm giá cho nó.
Con mới 18 tuổi làm sao biết những thủ đoạn cáo già của một đứa 25.
Ngọc Dung cãi:
- Cha nói sai rồi.
1 là không ai giàu 3 họ, không ai khó 3 đời.
Cha mẹ cũng từng nghèo khó mà lên chứ.
Chí An tức giận tát Ngọc Dung:
- Giỏi cho con gái, hay cho con gái.
Mày nghĩ mày đủ lông đủ cánh rồi định chống đối cha mẹ sao, đem cha mẹ mày ra ví dụ với thằng mèo mả gà đồng đó!
Mẹ Ngọc Dung trong lúc còn đang nghĩ về chuyện hoang đường của con gái chưa biết nói sao, chỉ kịp nắm tay Chí An lại:
- Thôi thôi ....
Ngọc Dung đau và nước mắt trào ra nhưng vẫn ương bướng nói:
-Nghề nghiệp không ai có sẵn từ lúc mới sinh, chỉ cần học là sẽ có.
3 là sao cha biết anh ấy lừa tiền con?
Chí An bí đường liền xoay qua vợ trách cứ:
- Cũng tại bà dạy nó, nay son sỏn với tôi như vậy.
Hữu Sinh thấy hơi quá cũng kéo Ngọc Dung ra bảo về phòng đi.
Ngọc Dung nói:
-Con đã chọn thì không hối hận.
Nói xong Ngọc Dung bỏ đi.
Chí An quay qua vợ:
-Bà chiều nó quá sinh hư rồi.
Mới 18 tuổi đầu mà khó dạy sau này còn ra thể thống gì.
Mẹ Ngọc Dung nói:
-Ông lại đổ thừa.
Ông cũng nên nghĩ lại chứ, chưa gặp cậu ta sao biết người xấu, với lại nếu có duyên như vậy thì là ý Trời dung ruổi cho hai đứa nó gặp nhau, biết đâu tương lai sau này cậu ta thành tài nên danh.
Chí An:
-Nhân đinh thắng thiên
Ngọc Dung đi nghe vậy lẩm bẩm:
-Tài bất thắng thời.
Mẹ Ngọc Dung giờ mới để ý Ngọc Dung không về phòng mà lại ra cửa liền gọi với theo:
-Không về phòng rồi còn đi đâu nữa.
Chí An bực bội ngồi bệt xuống sôfa.
Hữu Sinh nhìn Ngọc Dung bỏ đi nói:
- Cha rồi nó bỏ đi với thằng đó luôn thì sao?
Chí An hậm hực:
-Nó không chịu khổ nổi đâu.
Hữu Sinh liền nói:
-Để con đi gặp tận mặt thằng kia xem sao.
Chí An lại nói:
-Gọi cái đám bạn của mày đi cùng.
Hữu Sinh nói:
-Con không thích chơi hội đồng, mình con là đủ rồi.
Chí An liếc mắt:
-Để đám đó can mày giết người ta.
Hữu Sinh cười khổ:
-Làm như con ham đánh đấm lắm vậy.
Nói xong hắn cũng đi ra cửa.
Tuy là thiếu gia nhưng Hữu Sinh ít khi cần người theo bảo vệ.
Bởi năm nay 27 tuổi nhưng hắn cũng có vài chục trận đánh đấm rồi.
Hộp đêm có, quán bar có, nhưng chủ yếu là võ đài đen.
Từ khi 10 tuổi hắn thích judo, sau đó qua karate rồi đến wushu, sau lại thích cổ truyền và giờ là võ tự do cùng muay Thái.
Mỗi cái hắn đều có một ít thành thuộc.
Hắn có những thằng bạn chí cốt, những đứa từng học chung, từng đi bar, từng nện gái chung và cũng nhiều lần mạnh ai nấy chạy khi ăn quỵt tiền.
Hữu Sinh định rủ 3 thằng đệ đó đi theo lược trận, để tránh bị bên ngoài can thiệp, để quay video lưu trữ và cũng để hắn không mạnh tay đấm chết người.
Lúc này Ngọc Dung đã đến nhà Mỹ Nhung cũng là một tiểu thư của thành phố, từng học chung, chơi chung từ nhỏ.
- Sao cậu đến tối thế? - Mỹ Nhung hỏi.
- Mình muốn cậu làm giúp hộ chiếu ra nước ngoài
- Thì đến cục Xuất nhập cảnh, đến Đại Sứ Quán xin visa chứ
Ngọc Dung gắt: - Đồ giả ấy.
Mỹ Nhung cười: Nhị tiểu thư xài hàng hiệu chứ sao lại muốn hàng giả =))
Ngọc Dung:
- Ba mình không tán thành việc mình và Hòa quen nhau.
Mỹ Nhung hơi ngơ người:
- Ủa, Hòa là ai? Àhhh thì ra nhị tiểu thư họ Trần đã biết yêu, đã có người ấy mà không thông báo chị em biết hén.
Mà quen khi nào? Sao cha bạn lại ngăn cản?
- Quen lúc mình bệnh trong bệnh viện.
Mỹ Nhung cứ nghĩ đơn giản là à chắc trong bệnh viện rồi hai bệnh nhân nằm cạnh giường quen nhau, không thì ông kia nuôi bệnh chẳng hạn, cũng không để ý nhiều.
-Cha cậu sao lại không chịu?
-Vì anh ấy nghèo.
Mỹ Nhung thấy cũng hơi sai sai, nghèo sao mà vào nằm Bệnh viện Trung ương nổi, hay anh ta là bảo vệ, trợ lý, y sĩ gì đó nên cũng cho qua.
Mỹ Nhung suy nghĩ rồi nói:
- Nhiều người yêu nhau 5-7 năm mà còn chưa hiểu hết người tình.
Chung sống 10 năm mà còn ôm tiền bỏ đi được.
"Dò sông dò biển dễ dò, nào ai lấy thước mà đo lòng người".
Cậu để từ từ xem sao thời gian là bài thuốc giải hay nhất.
Ngọc Dung giận dỗi:
-Cậu còn là bạn mình không?
Mỹ Nhung thở dài:
-Thôi được.
Nhưng vì người yêu mà bỏ cha mẹ đi như vậy liệu có ổn không?
-Mình cũng biết vậy.
Nhưng sao ba mẹ không để thời gian trả lời mà ngăn cấm.
À làm bao nhiêu tiền để mình gửi trước?
Mỹ Nhung hờn dỗi lặp lại câu Ngọc Dung vừa nói:
- Cậu còn là bạn mình không?
Ngọc Dung cười:
-Bạn bè mà làm không công có mà đói như ma cà tong
Cả hai cùng cười.