Tôn Chỉ Anh Hùng


CHƯƠNG 17: Lý
Ngọc Châu sau thời gian được chăm sóc ở bệnh viện, nhờ có sự chăm sóc tận tình của Gia Bảo giúp cô vận động vật lý trị liệu thì đã khỏe mạnh như thường.

Cô nhận ra được sự chân thành và những đức tính tốt của Gia Bảo nên càng thấy phân vân hơn.

Tiểu Hoà cũng là một người tốt lại có những ưu điểm mà cô nàng rất vừa ý: giỏi võ, gương mặt lãng tử, thái độ phóng khoáng, chu đáo - thận trọng khi đối địch và sức chịu đựng hơn người.

Nhưng Gia Bảo cũng có những ưu điểm của anh ta, Gia Bảo thông minh sáng tạo, có sự hiểu biết rộng rãi, thích tìm tòi nghiên cứu, hiền lành và nhút nhát; cũng chưa thấy mắc phải những thói hư tật xấu gì.

Anh ta chăm sóc cô tận tình, cũng thường len lén ngắm nhìn cô, chứ không chỉ riêng vì sự bắt buộc của ông Thành Công uy hiếp.

Ngọc Châu cũng hỏi cha mẹ nàng hay Như Ý rằng trong hai người họ thì ai sẽ là lựa chọn tốt hơn?
Mỗi người một ý, nàng cũng không biết lý lẽ nào sẽ phù hợp với mình.

Cuối cùng nàng theo lý tính mà tính toán.

Bây giờ cũng là lúc nàng đang quan tâm đến tiền ảo, một thứ không tồn tại nhưng lại có thể tạo ra giá trị thật, chúng có thể được lưu trữ và vận chuyển trên không gian ảo, xuyên qua mọi không gian vật lý, không chịu sự giám sát của chính phủ các nước.

Điều đó là lợi thế, cũng là lỗ hổng và có thể là vấn nạn trong tương lai.

Nàng đã nghiên cứu vài loại tiền ảo có giá trị như: Bitcoin, Ethereum Ripple và Dogecoin….

Cuối cùng theo phân tích của nàng, sự cạnh tranh của Bitcoin hay Ethereum là quá lớn, giá cao và có thể tạo ra sự cạnh tranh không lành mạnh; riêngDogecon có quá nhiều và quá rẻ sẽ không ai muốn tranh giành vì nó.

Cũng như Tiểu Hòa quá giỏi, chỉ một lần trổ tài đã có thể quyến rũ nàng và Như Ý, lại phải cạnh tranh trực tiếp với Ngọc Dung tiểu thư cũng là điều không hề dễ dàng.

Còn Gia Bảo, sự bình thường, đơn giản, giá rẻ; nhưng tương lai có khả năng tạo nên sự đột biến thì sẽ thu về lợi nhuận rất nhiều.

Nghĩ thế nên nàng quyết định chọn Gia Bảo để không phải cạnh tranh và cũng hôm đó nàng dùng 1000 đô để mua vào hơn 12 triệu Dogecoin.

Nàng đã chọn và nàng muốn xem tương lai sẽ thế nào.
Gia Bảo tuy không nói rõ ý định với nàng và gia đình nàng nhưng qua những cử chỉ ân cần chăm sóc và những dịp lén lút nhìn phía sau, nàng cảm nhận được thằng nhóc này cũng có cảm tình với nàng.

Hắn nhỏ hơn nàng 4 tuổi, vẫn còn ngại ngùng e thẹn như gái mới lớn, hay gái mới về nhà chồng, nên sau đó nàng đã gợi ý cho Như Ý và cả vợ Phi Long nói chuyện với hắn để phần nào hiểu được tâm ý và để hắn bớt che giấu hơn.
Về phần Tiểu Hòa, sau khi gặp lại mọi người ở quê thì dự định để mẹ anh ta lại cho gia đình cậu Hai chăm sóc một thời gian.

Đồng thời cũng là một cuộc hợp tác đôi bên cùng có lợi, bởi bà có thể chăm sóc những đứa cháu họ, là cháu ngoại của cậu Hai - anh bà, họ làm việc nhà, chăm sóc vườn tược rau màu và lo cơm nước quần áo cho mấy đứa con đi làm cả ngày.

Sau khi Tiểu Hòa là rễ tương lai của ông Chí An thì nghĩ rằng điều đó sẽ có lợi cho tương lai cả hai bên, để anh ta có thể quay lại gặp Gia Bảo một thời gian.

Ông Chí An vì để tạo điều kiện cho rễ tương lai đã tặng cho anh ta một chức danh là phó phòng Marketing trong công ty Bình Châu là một công ty con của Tập đoàn; đồng thời tặng luôn một thẻ ngân hàng để tiện chi dùng hàng ngày, tất nhiên là với sự giám sát trực tiếp của ông - thay vì để cho con ông âm thầm tặng thì có khi còn tốn kém hơn.
Gia Bảo thì sống ở khu hẻo lánh vùng quê ít khi tiếp xúc gái đẹp, lại ở thành phố đủ tiện nghi nên hắn khoái lắm.

Nơi đây cũng có được mấy thằng vệ sĩ thích nghe hắn nói và kể chuyện như kiểu được làm thầy dạy lại.

Những thằng vệ sĩ cũng có những thằng có tầm nhìn, học đại học các ngành khác nhau nhưng ra đời lại không sống được với nghề, đến sau này mới bôn ba đủ thứ rồi chuyển sang làm vệ sĩ thì tạm ổn cũng đủ mưu sinh, họ không được tiếp xúc với những thứ giáo trình cuộc sống,mà chỉ là những bài văn, những câu chuyện vụn vặt trong cuộc sống không đủ khiến họ khôn ra.

Như: Hành trình về phương Đông, Nhà giả kim, ....!Những sách đậm chất tiểu thuyết lãng mạn.Ngay cả sách dạy làm giàu, kể chuyện trí khôn người Do Thái cũng không đi đến đâu.
Bởi vốn kẻ làm chủ sẽ không dạy cho kẻ làm mướn lên ngang hàng mình, kẻ làm mướn cũng không muốn kẻ kém hơn vượt qua mình.

Cuộc sống là những chuỗi ngày cố chen lên phía trên và đạp người sau lưng xuống phía dưới.

Nay Gia Bảo chỉ nói đơn giản vài câu chuyện đã khai sáng họ rất nhiều, bất quá chỉ là vài câu chuyện trong Tony buổi sáng, vài ý kiến về nhân quả, vài triết lý về mối liên kết giữa ta và xung quanh.
Gia Bảo là một kẻ vô danh chất phác, anh ta không tư lợi, không giấu giếm, có thể chưa hiểu rõ lắm về những gì nên và không nên nói nữa, đơn giản là biết gì nói nấy.
Tối đến khi nghe Tiểu Hòa gọi điện thoại kể lại câu chuyện ly kỳ khi về nước trong đêm thì Gia Bảo không ngủ được.

Anh ta dành cả đêm để nghiên cứu, săm soi tầng thượng bệnh viện với vài thiết bị đo sóng và bức xạ, rồi thử ngồi thiền định tại đó đến sáng.

Hôm sau anh ta về nhà lấy theo mấy quyển sách cổ kèm tài liệu nghiên cứu rồi sang Vương quốc Lân Quang tìm Tiểu Hòa.

Họ về nhà trọ ở Quát Tát Luôn ở Luông Pha Băng, nơi Tiểu Hòa tỉnh dậy.

Gia Bảo tin rằng theo thuyết tương đối rộng sẽ có một cách để gấp không gian, dịch chuyển tức thời đến vị trí xa xôi, kiểu thông qua một lỗ hổng .
Sau 2 hôm thức suốt để tìm kiếm không có kết quả, Anh ta buồn ngủ rồi chỉ đành giảng giải lại những gì anh ta đã nói ở bệnh viện khi trước với Tiểu Hòa một lần nữa rồi đi ngủ.


Tiểu Hòa nghiền ngẫm lại lời Gia Bảo nói kèm với bản ghi chép tay anh ta vẽ lại - Giả thuyết Rìa hố đen.

Có 2 vị trí giả thuyết là nơi khởi nguyên vũ trụ tạm gọi Bigbang và nơi kết thúc vũ trụ tạm xem là hố đen.

Đường cong từ Bigbang đến Hố đen là quá trình nơi ta đang sống, còn một con đường khác đối lập từ hố đen đến Bigbang thì ta không thể thấy, không thể nhìn hay cảm nhận, dù rằng có thể chúng ngay cạnh ta.
Tiểu Hòa xem bức vẽ đơn giản nhập tâm vào trí óc như có cái gì đó mở ra.

Lần này tâm trí không mở ra một ánh sáng trắng và cánh cửa trắng mà là một vầng tròn đen hào quang tỏa ra bao lấy tầm mắt Tiểu Hòa.

Anh ta bèn lựa một góc trong nhà cảm thấy yên tĩnh để nhập định....
Tiểu Hòa rơi vào không gian tĩnh lặng nhưng vẫn mơ hồ nghe thấy không gian xung quanh, tiếng ồn ào rung động xe cộ, tiếng còi xe cảnh sát hay cứu thương.

Không biết bao lâu, anh ta nhìn thấy một vòng tròn đen bao la vô tận và sâu thẳm, xung quanh vô cùng lạnh lẽo, bên trong phát ra những tiếng đì đùng.

Bên ngoài vòng tròn là vùng trắng sáng chói lóa như mặt trời chói chang.

Tiểu Hòa nhìn lại sau lưng mình thì thấy xa thăm thẳm về phía xa có những đám mây xa vời, anh ta biết vị trí nhỏ trong đó là Trái Đất.

Luồng sáng quá mạnh ở vùng viền trắng như xuyên qua thân thể, rồi anh ta như bay cùng luồng sáng đó vùn vụt quay về.

Trong khoảnh khắc đó, anh ta như hiểu ra cảm giác về không gian ở tốc độ ánh sáng.
Tiểu Hòa rùng mình mở mắt ra trở về thực tại.

Có tiếng kèn xe hơi ai đó đang bấm gần đó khá ồn ào, có vẻ xe taxi đang thúc giục ai đó trong nhà bên kia nhanh lên.

Gia Bảo cũng nghe tiếng kèn mà thức dậy.

Tiểu Hòa ngồi lại nhắm mắt nhớ lại cảm giác ban nãy, anh ta hình dung không gian và cảm thấy nơi đó giống như nơi Ngọc Dung đã từng mơ khi ở trên núi.

Lúc đó Ngọc Dung nghe ai đó nói về Đạo mà bây giờ hắn chỉ nghe tiếng đì đùng bên trong.

Hắn có cảm giác nơi đó hoang vu và lạnh lẽo, có máy móc tự động vận hành.

Có vẻ như hắn thu nhỏ lại vô cùng nên thấy vòng tròn đó to ra vô cùng.

Nơi hắn nhìn về Trái Đất cũng không hẳn là một đường thẳng trong không gian mà là một đường logarit, nơi mọi thứ từ nhỏ đến lớn dần.

Rồi hắn cảm thấy như biết được cảm giác tốc độ ánh sáng, thế nào là không gian dừng lại.
Sau đó hai người đi ra ngoài ăn vặt và hỏi chủ cũ thuê thêm mấy hôm, họ muốn ở lại nghiên cứu thêm.

Bà chủ nhà vì việc lần trước giặt luôn cả giường và ga đệm cũng còn khó chịu nhưng sau khi Tiểu Hòa xin lỗi và trả thêm tiền cũng vui vẻ đồng ý.

Bà chủ đến giờ vẫn không hiểu sao cửa khóa mà Tiểu Hòa có thể vào được, ngay cả Tiểu Hòa còn không hiểu....!Sau khi Tiểu Hòa và Gia Bảo đi khỏi.

Bà chủ nhà thở dài:
- Tiểu thư xinh đẹp bao nuôi thì không chịu mà bây giờ lại bao nuôi trai lạ.

Chắc mẹ nó tức giận lắm bỏ đi rồi.

Haiz.
Gia Bảo về nhà trọ liền dùng la bàn tính toán vị trí qua phong thủy, thời tiết và bát trạch.

Ban đêm, Gia Bảo lại đo đạc thêm bằng máy đo bức xạ, đo từ trường, điện trường khắp nhà trọ rồi chọn cho Tiểu Hòa một góc trong nhà, ngồi đối diện bức tường.

Rồi sau đó dùng một dàn cọc nhôm có cách điện để định hướng trước và sau Tiểu Hòa như anten.

Tiểu Hòa cười cười hỏi:
- Xem có vẻ cũng rất bài bản và cầu kỳ như thế này, không biết tôi có đủ tiền bạc để trả hay không?
Gia Bảo vốn rất đam mê nghiên cứu về những vấn đề tâm linh này, lại vừa có chuyện ly kỳ, vừa có dịp để trổ tài nên trong lòng cảm thấy vui vẻ nói:
- Không cần tiền bạc đâu, chỉ cần có hiệu quả là ok rồi.
- Chỉ cần nó có hiệu quả thì chú em có thể trở thành nhà khoa học công bố phát minh với cả thế giới rồi nhỉ?
- Đến lúc đó biết đâu tôi lại phải nhờ đến anh.
- Nhờ tôi làm gì?
- Thì từ lúc phát minh có hiệu quả đến lúc công bố phát minh cần rất nhiều nhân tài vật lực mới làm được.
Tiểu Hòa nói:

- Có vẻ như tôi không đủ khả năng để trả nợ rồi.
Gia Bảo ngẩn người:
- Sao anh không nhờ cha vợ lo cho điều đó?
Tiểu Hòa hỏi lại:
- Vậy, sao chú em không nhờ cha vợ hỗ trợ mình?
Thế là hai người cùng cười.

Hôm đó Tiểu Hòa ngồi yên tĩnh cả đêm.

Gia Bảo cũng ngồi, nhưng đến khuya thì đi ngủ mất.

Hôm đó rồi hôm sau và hôm sau nữa, Tiểu Hòa vẫn chưa phát hiện được điều gì bất thường, anh ta chỉ đi vào một cánh cửa màu trắng nhưng lúc này thỉnh thoảng lại bước vào một vòng tròn màu đen sâu thẳm.

Tiểu Hòa phát hiện ra sự khác thường bởi cánh cửa màu trắng của anh ta không có độ sâu, nó chỉ có độ sáng, mức độ sáng lóa; còn không gian màu đen rơi vào giống như một vực thẳm vô tận không nhìn thấy gì, không cảm nhận được gì, chỉ thấy tối tăm lạnh lẽo và sâu thẳm.

Cố gắng cảm nhận được hơn nữa thì chỉ thấy rằng có vẻ như nó không phải tối tăm lạnh lẽo mà là chẳng có thứ gì tồn tại ở nơi đó, nó vô tri vô giác vô phương, giống như là tứ đại giai không trong Phật giáo.

Tất nhiên là Tiểu Hòa hiểu rằng tứ đại giai không gồm Sinh - lão - bệnh - tử.
Một hôm, Gia Bảo bỗng nhận được cuộc gọi từ Châu Tử Hồng, cô gái đóng vai phản diện khi trước.

Châu Tử Hồng hỏi thăm tình hình của Gia Bảo sống ra sao, thì mới biết anh ta không còn ở Đông Lào mà đã về Lan Sáng, Gia Bảo cũng kể sơ qua về chuyện đang ở cùng Tiểu Hòa nhưng nói đơn giản rằng đang nghiên cứu một phát minh quan trọng, có thể thay đổi cả nhân loại.

Tử Hồng nghe vậy cũng tò mò và nói rằng mình đang ở Tam Giác Vàng, cũng muốn đến Luông Pha Băng chơi một chuyến.

Gia Bảo nghe chị mình ở Tam Giác Vàng cũng có một cuộc sống khá thoải mái, nên cho rằng chị Hồng đang nói đùa, cũng “ừ” cho qua chuyện, không quan tâm lắm.

Ngờ đâu hôm sau thì Tử Hồng đã xách vali đến tận nơi.

Gia Bảo khá bất ngờ và sau đó cũng giải thích với Tiểu Hòa là chị mình đã hỏi trước khi đến và anh ta đã đồng ý.

Tiểu Hòa thấy cũng không có vấn đề gì nên sắp xếp cho cô ta nghĩ lại ở phòng mẹ mình khi trước.

Những hôm sau đó, Gia Bảo vừa phải tính toán vị trí cho Tiểu Hòa vừa dẫn chị mình đi vòng vèo ở trong thành phố.

Các nhân viên của chi nhánh công ty Full-life vừa hỗ trợ Tiểu hòa hết mình, vừa giúp đỡ cho Châu Tử Hồng cùng Gia Bảo có thể mượn xe và tài xế từ nơi họ để tham quan các nơi; Tất nhiên là phí nhiên liệu xăng dầu và trạm thu phí thì người đi chơi phải chịu.
Tiểu Hòa đối với Châu Tử Hồng thì không có ác cảm lắm.

Dù rằng có nghe cô ta đã tấn công phá hoại nhà máy sản xuất của tập đoàn Full-life cũng như gài bom tấn công Hữu Sinh, nhưng anh ta không biết việc Tử Hồng đã cho đàn em gài bẫy việc của Phi Long đối với Ngọc Dung, còn nghĩ rằng đó là nhờ cô ta chỉ đường mình mới phát hiện ra nơi Phi Long đang giam giữ.

Tiểu Hòa cũng cảm thấy cô gái này khá đáng thương sau khi nghe chuyện về gia đình ông Văn Nhân khiến gia đình cô tan rã và cô phải sống lang thang, sau đó trở thành một kẻ giang hồ, có thể cho rằng thời thế đã xô đẩy cô vào hoàn cảnh như hiện tại, đó không phải là điều cô ấy muốn.

Phải chăng đó là chút lòng thương hại của Tiểu Hòa?
Còn về Châu Tử Hồng đối với anh ta thì sao? Trong tâm cô ta luôn áy náy về mọi chuyện, sự hiểu lầm khiến cô ta làm nhiều việc sai trái phạm pháp, gây thiệt hại cho người khác.

Có điều may là chưa tổn thương đến tính mạng của ai, nhưng gây thiệt hại cho tập đoàn của ông Chí An là rất lớn, nếu bị truy tố chắc chắn cô ta sẽ phải ngồi tù nhiều năm với vai trò chủ mưu.

Tội mưu sát, rồi việc của Ngọc Dung bị lừa gạt vào một cái bẫy - tuy việc lừa gạt đó do đàn em của cô ta sắp đặt nhưng trong lòng cô ta hoàn toàn đồng ý, họ cũng chỉ làm theo mong muốn của cô ta mà thôi.

Bây giờ đối với Tiểu Hòa và Ngọc Dung, cô ta rất áy náy bởi danh tiết đối với phụ nữ Vương quốc Lân Quang rất quan trọng, họ sống và phụ thuộc vào nó.

Tuy không khắt khe như những Quốc gia phía Tây, nơi mà phụ nữ chỉ là một người giúp việc, người nội trợ trong gia đình, không có được tiếng nói; nhưng với truyền thống của chế độ phụ hệ và đa thê, người đàn ông sẽ có vai trò làm chủ gia đình.

Sức mạnh, bản lĩnh và tầm nhìn đàn ông đóng vai trò nòng cốt cho đất nước phát triển.

Tuy Ngọc Dung là con của gia đình có quyền thế, nhưng việc này bị phanh phui sẽ khiến giá trị của cô ta giảm xuống ngang hàng với Tiểu Hòa.

Châu Tử Hồng không hiểu liệu đây có phải là một cái kết phù hợp cho chuyện tình của cặp đôi hay không?
Tuy nhiên nói gì thì nói, cô ta là người gây ra điều đó; rồi lại nhờ chính Tiểu Hòa đã nói ra mấu chốt của vấn đề mà bấy lâu nay cô ta không nhận ra mà đi ôm hận đối với ông Chí An khi tra xét lại chuyện xưa: Đúng là ông ta đã bán đi vàng trang sức chứ không phải vàng quặng hay vàng nguyên liệu.

Châu Tử Hồng cũng khá ngưỡng mộ anh chàng này, bởi vì anh ta có tài năng, lại thú vị khi cưa đổ được tiểu thư con của một tập đoàn lớn.
Ngọc Dung cách hai hôm thì đến thăm Tiểu Hòa một lần.


Khi gặp Gia Bảo, nàng cảm thấy hơi gượng gạo, tâm trạng thoải mái của nàng giống như có một cây kim châm vào da nhói lên một cái.

Có lẽ vì Gia Bảo là em họ của Châu Tử Hồng.

Nhưng nàng vốn là cô gái hồn nhiên, mẹ nàng sau khi biết được câu chuyện bị xâm hại cũng an ủi nàng và xem đó không phải là chuyện gì to tát.

Mọi người trong nhà nàng và cả Tiểu Hòa đều đối với nàng như lúc trước nên nàng cũng không lấy gì làm lo lắng quá.

Họ tập trung vào sự khó xử đối với Phi Long, con ruột của người bạn cố hương khi xưa - lại bị đặt vào tình huống bên ngoài xúi giục và bị gài chất kích thích nên không làm chủ được bản than.

Ngay cả pháp luật của Vương quốc cũng xử tội người xâm hại thân thể phụ nữ khá nhẹ nhàng, chỉ từ hai năm đến bảy năm tù, khiến cho dù đọc rất nhiều lễ nghĩa và thuần phong mỹ tục của Á Đông nhưng nàng cảm thấy việc này không có gì là to tát, chỉ cần Tiểu Hòa không xem đó là một vấn đề nghiêm trọng.
Rồi khi đến thăm Tiểu Hòa, nàng gặp Châu Tử Hồng.

Hai cô gái bối rối nhìn nhau một lúc, Ngọc Dung mới vừa 18 tuổi còn Châu Tử Thần đã 26 tuổi.

Vốn dĩ Ngọc Dung nên gọi người kia là chị nhưng cả hai nhìn nhau ngập ngừng, cảm giác không biết nói gì và cũng không biết nói sao cho phải, tâm trạng của hai người là rất nhiều cảm xúc đan xen.

Ngọc Dung không biết nên giận hay làm hòa, hay khó chịu hay chỉ đơn giản là xem như người dưng nước lã mà lơ đi.

Châu Tử Hồng thì cũng bối rối không biết mình nên xin lỗi, hay đổ lỗi cho thời cuộc và sự đáng thương của mình, hai nên nhận người quen và xin họ tha thứ cho lỗi lầm, huống gì …..Hai người ấp úng một hồi:
- Tôi ….chị….

à
- ….

Vâng …..Xin chào…..
Gia Bảo cũng nghe được sơ qua câu chuyện, cũng biết chị mình có lỗi liền ra nói đỡ với Ngọc Dung rằng:
- Chị tôi đi du lịch lỡ đường nên ghé sang đây nghỉ tạm ít hôm.
Tiểu Hoà cũng chen vào nói:
- Đúng vậy Luông Pha Băng là thành phố cổ kính và có nhiều điểm tham quan du lịch tâm linh tín ngưỡng, mọi người đều nên đến đây một lần trong đời, có thác Cuồng Si cho các cặp đôi đến check in, có Hồ Hương Hồng Liên, có suối nước nóng Bình Châu và ….
Gia Bảo thấy Tiểu Hòa nói hơi tào lao liền véo anh ta một cái vào hông rồi kéo Châu Tử Hồng ra ngoài chơi, để anh ta và Ngọc Dung trò chuyện mới thoát khỏi tình huống khó xử của mọi người.
Ngọc Dung đến âu yếm trò chuyện thì nghe rằng Gia Bảo cần dùng máy quang phổ tầm nhiệt để nghiên cứu vì anh ta nghi ngờ nơi này có trường năng lượng hấp dẫn đã lôi kéo Tiểu Hòa đến đây.

Theo nguyên lý của luật hấp dẫn có thể sử dụng máy tầm nhiệt, nhưng giá cả khá đắt đỏ.

Ngọc Dung đề nghị hỗ trợ, nhưng Tiểu Hòa từ chối và rằng:
- Nếu người ta có thể dùng máy tầm nhiệt để dò tìm linh hồn hay gì đó tương tự như vậy thì đâu ai gọi là mê tín nữa.

Máy tầm nhiệt tuy đắt đỏ nhưng đã bán ra rất nhiều, nếu có thể tìm thấy linh hồn thì chuyện linh hồn đã đầy rẫy cả thế giới rồi.
Sau khi về nước đến nay, trong những lần gặp gỡ thì Ngọc Dung cũng tỏ ra tình cảm và thân mật hơn với Tiểu Hòa, không còn nghiêm khắc như xưa nữa.

Có lẽ để bù đắp cho chàng chuyện hôm bữa.

Tiểu Hòa cũng nghĩ đơn giản rằng:
“Gì thì gì, những thứ bị ép buộc thì không quan trọng.

Quan trọng là tình cảm và suy nghĩ của hai người với nhau.

Bởi nếu bị ép buộc thì dù là tài sản vật chất, thân thể hay mọi thứ đều không tự chủ được.

Trong một thế giới mà LGBT đang trỗi dậy ngày càng mạnh mẽ, biết đâu chẳng có ngày mình bị một gã biến thái nào đó hấp diêm thì sao?”
Anh ta vẫn vơ một lúc cũng thoát khỏi suy nghĩ và tích cực hơn.

Tích cực như thế nào?
Sống cùng với Gia Bảo là một kẻ nghiên cứu cá biệt, không phụ thuộc vào đường lối của trường giáo dục, anh ta cũng suy nghĩ thoáng hơn.

Trước đây khi là bạn bè với Vương Chí Phi cũng khiến anh ta nghĩ thoáng hơn về võ thuật.

Tại sao có những võ sư thành thuộc hàng trăm bài quyền cước, cũng có những võ sư giang hồ chỉ lấy thực chiến làm thế mạnh, rồi có những võ sư dùng bí thuật - cấm thuật làm cốt yếu rèn luyện, xa hơn thì những lực sĩ hay người tập Gym lại chú trọng vào cơ bắp và thể chất nhiều hơn….
Vấn đề không có điều gì là tốt hơn hay xấu hơn, chỉ có vận dụng vào từng trường hợp cụ thể.

Những thứ không thực chiến thì thuộc về nghệ thuật, chỉ cần nó đẹp và hoa mỹ là nghệ thuật, chỉ cần có thể tấn công gây sát thương là thực chiến.

Trong mỗi một thứ hoa mỹ đều có thứ gây sát thương và trong những thứ sát thương thô thiển nhất cũng có nghệ thuật nằm trong đó.

Tùy vào cách nhìn, cách vận dụng và tình huống mà mỗi người lựa chọn sử dụng; mỗi người lựa chọn sử dụng lại dựa vào môi trường, bối cảnh xung quanh, sự tác động của bên ngoài đối với họ mà có cách vận dụng phù hợp.
Anh ta suy nghĩ tích cực hơn trong những lần thiền định gần đây, cảm thấy được những thứ mà không gian và thời gian chi phối.

Không gian và thời gian có tồn tại khách quan hay không? Hay chỉ là ám ảnh chủ quan của con người với nhau? Có phải ý thức tạo ra định nghĩa về thời gian, chứ vốn dĩ nó không tồn tại?
Tiểu Hòa còn rất mơ hồ nhưng anh ta tích cực hơn ở chỗ, bắt đầu lĩnh hội được câu nói: “Học ăn học nói học gói và học mở”.

Có thể câu đó sẽ khiến anh ta phải học cả đời, dù rằng nó đơn giản:
+ Học ăn là biết ăn coi nồi, ngồi coi hướng; biết làm sao để ăn, chăm lo cho bản thân, để nhận được một cái gì đó.
+ Học nói là cách nói không tổn thương người khác, nói sao cho đẹp lòng đôi bên, nói sao cho thuận mua vừa bán, hay là nói sao cho vui lòng người đến đẹp lòng người đi.
+ Học gói là học gói một chiếc bánh lại để cho nó thành một cái bánh.


Hay cũng có thể hiểu là, khi xảy ra một chuyện gì đó, ta gói ghém nó lại, từ việc lớn biến thành nhỏ, việc nhỏ biến thành không.

Giải quyết một chuyện đã xảy ra rồi, bất đắc dĩ và ta nên giải quyết rắc rối.
+ Còn học mở là gì nhỉ??
Anh ta cũng nghĩ đến cuộc sống.

Mình sống trong không gian có nghĩa là gì? Nghĩa là ta chỉ tồn tại ở một điểm trong một vùng không gian nhiều điểm, bất kể khi nào ta tồn tại ở một điểm sẽ không tồn tại ở những điểm khác.

Nghĩ rộng ra trong không gian đa chiều, nếu ta tồn tại ở một hay một vài điểm thì ta sẽ không thể có mặt tại những điểm còn lại.

Điều đó khiến ta không thể có mặt bao quát trong toàn bộ không gian, đó là hạn chế về không gian.
Còn hạn chế về mặt thời gian, dù nó có tồn tại hay không.

Ta chỉ có thể làm việc trong hiện tại, mà không thể làm việc trong quá khứ hay tương lai.

Cũng giống như đối với không gian, ta chỉ tồn tại ở một điểm mà không thể tồn tại ở các điểm khác; thì thời gian cũng vậy.

Ta chỉ có thể hoạt động ở hiện tại, mà không thể hoạt động ở quá khứ hay tương lai.

Nếu giả sử từ quá khứ đến tương lai là những điểm trải dài, (thay vì bao quát như không gian,) thì ta chỉ có thể hoạt động ở một điểm (hoặc vài điểm) nhất là hiện tại.

Ta không thể hoạt động ở mọi điểm còn lại trải dài từ quá khứ đến tương lai.
Điều đó không khó để hiểu, nhưng giải thích để hiểu cặn kẽ lại rườm rà.

Ý nghĩa của nó là gì ???
Có nghĩa là: Không gian để ta vận động luôn bị bó hẹp, thời điểm để ta vận động cũng bó hẹp.

Không gian và thời gian giới hạn ta trong một tọa độ Decarter bởi hai chiều X và Y.

Con người có giỏi đến đâu, có vùng vẫy đến đâu, vẫn chỉ nằm trên đó như “cá nằm trên một tấm thớt”.

Ta chỉ có thể hoạt động ở đây, để thay đổi xung quanh và không gian rộng lớn ngoài kia.

Ta chỉ có thể làm việc hôm nay, để sửa chữa lỗi lầm trong quá khứ và lèo lái tương lai tốt đẹp hơn.

Nó giống như một đòn bẩy, ta chính là hòn đá tâm điểm, điểm tựa của đòn bẩy.

Ta muốn đặt cục đá ở nơi nào tùy thuộc vào tài năng, sức mạnh, trí tuệ, sự khôn khéo và mọi thế lực nội tại trong ta có thể đạt được.
Và chỉ nghĩ giữa con người với nhau, ta chỉ làm chủ bản thân của một trên hơn 7 tỷ, khả năng của ta chỉ đơn giản là một trên hơn 7 tỷ mà thôi.

Chưa kể đến vật chất, những sinh vật khác, rồi cả những thứ mà con người chưa tìm thấy, chưa nhận ra được.
Tiểu Hòa nghĩ đến những việc đó, cũng giảng giải suy nghĩ của mình cho Ngọc Dung, rồi sẽ nói cho Gia Bảo và mọi người khi gặp họ.

Ngọc Dung hỏi:
- Nếu con người đã bị trói buộc trong không gian và thời gian như vậy, mà tài sức của chúng ta chỉ là một phần bảy tỷ.

Vậy ta nên sống như thế nào?
Tiểu Hoà nghĩ đơn giản rằng:
- Sống thế nào tùy ở mọi người, nhưng giữ lấy cái tâm của mình.

Cái tâm là gì? Đó là những gì bản chất, nên nghĩ đến tương lai của mình và điều tốt đẹp cho mọi người xung quanh.

Chúng ta không thể lao động mà không có kế hoạch, không có dự định; và chúng ta cũng không thể ăn chơi mà không nghĩ đến lao động.

(Và rằng: ) Chúng ta chỉ là một phần 7 tỷ, sự ảnh hưởng có hạn, nên đừng nghĩ làm gì đó quá to tát, mà hãy dành phần để hưởng thụ, dành phần để phát triển tương lai và bù đắp cho quá khứ.

Nói chung hãy sống thoải mái và phát triển tinh thần, thể chất, trí lực lên tầm cao mới.
Ngọc Dung nghe vậy thì phì cười:
- Anh nói cứ như ba em khi ký kết hợp tác với các công ty khác, luôn mong muốn phát triển quan hệ lên tầm cao mới.
Tiểu Hòa cũng cười.
Sau đó buổi tối khi Ngọc Dung đã về thì Gia Bảo và Tử Hồng đi chơi cũng về phòng trọ.

Tiểu Hòa liền kể lại những tư duy mà anh ta đã nói cho Ngọc Dung nghe.

Gia Bảo thích làm một nhà phát minh, đồng thời cũng rất thích triết lý, bởi theo anh ta: những máy móc công nghệ phương Tây tuy dựa trên khoa học hiện đại rất phát triển, nhưng nó không có gốc, không bao hàm lý lẽ trong đó.

Có nhiều phát minh, phát hiện chỉ dựa vào may mắn.

Nên anh ta cũng xem trọng những thứ lý lẽ và cố gắng xem xét những hiện tượng tự nhiên dựa trên lý lẽ, anh ta xem trọng ngũ hành, bát quái, phong thủy và triết học.

Vì vậy khi nghe được những thứ gọi là triết lý của Tiểu Hòa về không gian, thời gian, anh ta đánh giá rất cao.

Châu Tử Hồng cũng nghe xong thì lấy làm khó nghĩ, bởi cô ta đến đây cũng không hẳn là du lịch.
-=-=-


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận