Mọi chuyện quay lại lúc Tôn Tín cùng hai thằng kia đang sửa xe thì nhóm của Tiểu Hòa - Từ Tốn đã đến bao vây ba người.
Họ rút súng ra yêu cầu 3 người đầu hàng.
Hai thằng không đầu hàng liền rút súng ra, Tôn Tín vội nói:
- Cùng phe, cùng phe
Rồi hắn đè súng của hai thằng xuống không cho hai đứa bắn.
Sau khi hai thằng bị bắt trói gô lại thì hỏi Tôn Tín:
- Cùng phe là thế này đây à đ.m mày
Tôn Tín đáp:
- Cùng phe với tao thôi.
Nói rồi hắn cười hihi làm hai thằng tức muốn ói máu.
Hóa ra là khi trước Hữu Sinh bị đặt bom suýt chết thì đã về truy tra trong lực lượng vệ sĩ của mình, phát hiện ra một người tên Lâm là nội gián đã báo tin cho Tử Hồng biết mọi kế hoạch của tập đoàn Full-life.
Sau khi tra xét rõ ràng là nhân viên tên Lâm này bị nhóm giang hồ dùng người thân để ép buộc làm việc, nên cho phép hắn lấy công chuộc tội, liên hệ lại với Tử Hồng.
Tôn Tín không phải là nội gián, nhưng là người trung thành với Tử Hồng hơn Vĩnh Khang.
Vì vậy khi Tử Hồng bị bắt đi, hắn đã tìm cách phá hỏng hệ thống điện trên xe rồi tìm cách liên hệ với bên ông Chí An, mục đích là giải cứu Tử Hồng.
Vì vậy khi nhóm Tô Vĩnh Khang đi đến đâu thì ở bên ông Chí An đều biết rõ.
Lại nói khi Cao Giò và Từ Tốn nhận ra nhau:
- Tao …thì tao là Cao Giò….
Mày… còn mày là Từ Tốn
- Thì tao là Từ Tốn.
Sau khi mọi chuyện xong xuôi, trên đường về, Từ Tốn và Cao Giò ngồi cùng trên xe tâm sự chuyện cũ.
Hóa ra Từ Tốn và Cao Giò là hai thành viên nổi tiếng trong Nhóm Lãng tử Xin đểu Ngôi sao của Chiến Dịch Pha Lê cuối năm 2011.
Sau khi đuổi được Kim Diện Đại Hiệp về nước bằng Hỗn Nguyên Công Hợp Chưởng thì những thành viên còn lại trong nhóm cũng tan rã vì không còn việc để làm.
Lúc đó Cao Giò đang là chân sai vặt và quay phim của đoàn làm phim.
Vì có được cặp giò 1,2m nên dễ dàng đuổi theo những thước phim cần tốc độ nhanh.
Nhưng sau đó đoàn phim giải tán, những thành viên của nhóm Lãng tử đa phần là người Trung Nguyên đã âm mưu để đưa Kim Diện Đại Hiệp đi phá thế trận kìm kẹp giúp Thần Tiên Tỷ Tỷ; nên họ rời đi sau khi hoàn thành nhiệm vụ.
Còn Cao Giò bị bỏ rơi nơi đất khách quê người, không có công ăn việc làm.
Trong một lần ăn xin ở Tây Sông Bà Na thì cứu được một người bị thương.
Nhờ có cặp giò 1,2m nên Cao Giò dễ dàng cõng người đó chạy thoát khỏi vòng vây, đưa về tận nhà.
Sau mới biết được người đó là ông trùm Tô Vĩnh Khang của thế giới ngầm.
Tô Vĩnh Khang cũng ngỏ ý mời anh ta ở lại làm việc cho mình, từ đó mới thoát cảnh lang thang làm cái bang ở Trung Nguyên.
Từ Tốn nghe xong cũng thở ra một hơi vô cùng cảm khái.
Từ Tốn thì may mắn hơn khi mua được vé máy bay VietJet nhân dịp lễ lớn với giá siêu rẻ để về nước.
Rồi với thành tích từng được tập huấn nghiệp vụ ở Trung Quốc trong Nhóm Lãng tử đã xin vào được làm vệ sĩ cho tập đoàn Fill-life với hệ số lương cao hơn những vệ sĩ bình thường.
Bây giờ vì giao tình của Cao Giò và Từ Tốn nên anh ta không bị giao nộp cho ông Chí An.
Trong trận tác chiến này, họ đã hoàn thành tốt nhiệm vụ: không để tổn thương nhân lực, đồng thời cứu được người an toàn, bên nhóm giang hồ Tây Môn cũng không tổn thương nghiêm trọng.
Đó là một thành công.
-=-=-
Tiểu Hòa sau đó cùng với Gia Bảo quay lại bệnh viện Trung Ương ở thành phố Thanh Hà muốn tìm kiếm một số cơ duyên.
Châu Tử Hồng hiện tại không còn ràng buộc và không biết đi đâu nên cũng đi theo.
Ngọc Dung cũng bố trí một bà bếp để lo cơm nước giặt giũ quét dọn cho nhóm.
Sang lại Đông Lào thì Ngọc Châu để cho họ 3 vệ sĩ để giúp đỡ công việc.
Gia Bảo và Tiểu Hoà chỉ việc nghiên cứu khoa học mê tín là thôi, đây là thời gian thoải mái nhất của Tiểu Hoà.
Gia Bảo tìm hiểu thì có những đường hầm lượng tử trong không gian nhưng chỉ diễn ra ở những nơi bất thường; cũng có một xác suất để hai nguyên tử xuyên qua nhau khoảng tầm 1 phần tỷ tỷ tỷ lần, nhưng điều đó nếu có xuất hiện chỉ là giữa một nguyên tử và một nguyên - phân tử khác không có nghĩa là cả một lượng lớn nguyên -phân tử hàng vài chục kg có thể xuyên qua được.
Những ngày sau đó, ban ngày họ thuê nhà trọ ở cạnh bệnh viện rồi ban đêm lại lên sân thượng để thử nghiệm.
Ngọc Châu mỗi tối đều đến thăm Gia Bảo và hỗ trợ vật tư cần thiết, giữa nàng và Châu Tử Hồng cũng thân thiết hơn vì là đồng bạn gái với nhau, tuổi cũng tương đương nhau.
Ngọc Dung cũng thường xuyên gọi điện hỏi thăm tình hình, bọn thằng Phi Long thì được chuyển đến tầng trệt bệnh viện ở Block khối C để tĩnh dưỡng lâu dài, nên nhóm Tiểu Hòa ở Block A không gặp bọn chúng nữa.
Gần đây tâm trạng của Tiểu Hòa và Châu Tử Hồng khi gặp nhau cũng thay đổi ít nhiều.
Tiểu Hòa cảm thấy có cảm tình hơn đối với cô ấy và Tử Hồng cũng vậy.
Nhưng ngoại trừ giờ cơm thì cả hai đều muốn tránh mặt nhau, Tử Hồng thường đến công ty nhờ Ngọc Châu chỉ giúp công việc hay đi la cà đến tối mới về.
Ngọc Châu muốn mướn phòng ngay trong bệnh viện để cho hai người thuận tiện không cần ra vào mỗi ngày, nhưng Gia Bảo sử dụng tiền của cô ta rất ngại nên tiết kiệm được phần nào hay phần đó, vì phòng trong bệnh viện vì nó rất đắt đỏ.
Gia Bảo cũng không muốn nhận bảo vệ nhưng vì sự an toàn của cả nhóm, có thêm người vẫn tốt hơn.
Một ngày nọ, Tiểu Hòa thiền định cùng với Gia Bảo tại nóc bệnh viện như thường lệ, không gian vẫn yên tĩnh như ngày nào, Tiểu Hòa chợt bước đến khu vực tối đen sâu thẳm như hố đen vũ trụ lần trước.
Lần này anh ta cảm giác được những gì sâu bên trong đó.
Bên trong không phải hố đen, cũng không phải là một thế giới khác, mà nơi đó là thế giới nội tại của anh ta.
Anh ta cảm thấy như giữa bản thể của mình ở phía trước hố đen và bản thể của mình ở phía sau hố đen đó là hai thứ không giống nhau.
Chúng khác biệt hoàn toàn nhưng kết nối với nhau bởi một đường dây mỏng, nó giống như phía bên ngoài là một cụm nước nhỏ và phía trong là một cụm nước lớn, cả hai lơ lững và dính với nhau bởi một sợ tơ nước thật mỏng manh ở giữa.
Nhưng tại nơi mỏng manh nhất đó ở vùng giữa hố đen đó lại như một tấm gương.
Ý nghĩa rằng: biểu hiện bên ngoài là do nội tại bên trong biểu hiện ra, nhưng không có nghĩa nội tại bên trong muốn điều đó xảy ra đối với bên ngoài.
Ta cứ nghĩ rằng điều ta muốn là những gì bản thân ta muốn, nhưng không, nó muốn những điều khác mà biểu hiện ra bên ngoài sẽ là muốn điều ta đang muốn.
Ví dụ như khi ta cảm thấy đói ta sẽ muốn ăn, không có nghĩa là bản thân ta muốn ăn, mà những tế bào thiếu năng lượng sẽ tiết ra một chất đối với hệ thần kinh, hệ thần kinh vì những chất đó sẽ tạo ra những chất khác, rồi những chất khác đó đi khắp cơ thể lại lắp vào những cơ quan nào đó, những cơ quan đó khiến cho dạ dày ta co bóp, làm cho ta mệt mỏi, làm cho bụng ta kêu và dạ dày ta đau, tạo một cảm giác khó chịu mà từ từ lớn lên ta định nghĩa đó là cảm giác đói.
Bản thể của ta không hề biết những gì ta cần và ta cũng không biết những gì bản thể ta cần, giữa hai cái có mối liên hệ với nhau nhưng gián tiếp.
Chợt ở trong không gian đó như có làm nước xao động, hố đen như biến thành một tấm gương, rồi Tiểu Hòa nhìn thấy phía giữa trong nội tại tấm gương có một đường kết nối khác từ đỉnh tấm gương kết nối vào nơi mỏng manh nhất của đường tơ nước thì đường tơ liền mất kết nối nhau.
Tiểu Hòa muốn vươn tay thử chạm đến nơi đó nhưng vươn tay rất ngắn không đến nổi, rồi từ từ tỉnh lại quay về thực tại.
Anh ta nghiền ngẫm lại những gì đã cảm thấy, liệu cảm giác mơ hồ này có đúng hay không? Hay chỉ là những suy tưởng, những ảo tưởng của vùng não nào đó tiết ra? Từ rất lâu rồi, anh ta có cảm giác phải chăng mình bị tâm thần phân liệt.
Những cảm giác sau khi đến một nơi nào đó cảm thấy như mình đã đến nơi này rồi, dù trước nay chưa từng đến; hoặc gặp một người nào đó hay một tình huống nào đó bỗng cảm thấy như mình đã từng trải qua cảm giác này rồi.
Điều đối với quá khứ rất khó kiểm chứng, chỉ có những mơ mộng về tương lai có thể kiểm chứng được mà thôi.
Anh ta liền viết vào giấy những dòng suy nghĩ đó rồi chiêm nghiệm xem nó đúng hay sai.
Đêm đó anh ta cảm thấy không muốn thiền định nữa nên nghỉ sớm và trao đổi với Gia Bảo.
Lúc này có một người bác sĩ lúc trước cũng từng tham gia nghe giảng và thiền định với Gia Bảo và Tiểu Hòa đến thăm họ.
Khi nghe câu chuyện, người bác sĩ tuy không có chuyên môn sâu về tâm thần học nhưng cảm nhận nó cũng có triết lý.
Cuộc sống ngày càng vội vã, con người ngày càng bị cuốn theo xã hội nên làm gì cũng phải cố gắng rất nhiều.
Điều này làm họ không có thời gian rảnh để chiêm nghiệm cuộc sống, không đủ cảm nhận bản thân mình.
Ví như khi ta chảy nước mắt sống, có thể là do thiếu ngủ nhưng đang lướt web nên lại bỏ qua, gắng sức chịu đựng, rồi mắt không còn chất điều tiết để chảy ra nữa ta lại tưởng mọi chuyện ổn rồi, thế là lâu dần sinh mờ mắt, khô giác mạc.
Hay như ta đứng lâu cảm thấy tê hai chân và bàn chân, nhưng vì công việc đứng nhiều mỗi ngày, ráng chịu đựng để làm việc kiếm tiền, lâu dần gây suy giãn tĩnh mạch.
Rồi ta ngồi lâu làm việc với máy tính cảm thấy đau lưng lại chịu đựng, lâu dần thì thoái hóa cột sống lưng.
Chạy bộ hàng ngày với người béo phì thì chân đau gối mỏi, nhưng lại cố gắng để giảm cân thì chưa hết béo phì đã thoái hóa khớp gối, viêm đau vì khô hết sụn nhờn.
Điều này cũng đúng với vận động viên chạy bộ chuyên nghiệp.
Rồi chế độ ăn bất cân đối giữa 3 thành phần: Đạm, béo, tinh bột.
Gia Bảo cảm thấy cũng đúng.
Đôi khi hắn nằm mơ thấy một tảng đá to đè lên cánh tay, khi tỉnh dậy thấy quyển sách nghiên cứu đè lên vị trí đó thật làm hắn tê cả cánh tay.
Vì vậy hắn cảm thấy cánh tay hiểu là bị đè ép nhưng không đoán ra là vật gì.
Khi truyền thông báo đó về não tự động, não tự động không sử dụng được các giác quan mắt, tai, mũi, thân để xem xét, chỉ dùng kinh nghiệm thì đoán là một hòn đá nặng.
Não tự động liền dùng ý thức đó báo cáo lại bên trong để trình bày lên não tự chủ (lý trí).
Do ta đang ngủ nên không thể hoạt động toàn bộ, báo cáo chỉ có thể quanh quẩn trong một vùng tạo nên một giấc mơ.
- Vậy giấc mơ là sự báo cáo của thần kinh tự động đến thần kinh tự chủ?
- Rất có thể là vậy.
Thần kinh tự động cũng có cuộc sống riêng của nó.
Nó chỉ hoạt động và xử lý theo những gì ta đưa vào cơ thể.
Ta chạy, nó tăng nhịp tim; ta ngủ, nó giảm hoạt động một số cơ quan, ta giật mình lo sợ, nó tăng tiết Adrenalin giúp ta tăng tốc xử lý tình huống.
Thần kinh tự chủ thì có quyền hoạt động, xử lý tùy vào thần kinh tự động.
Ta chỉ chạy nổi khi nó có đủ năng lượng, ta chỉ muốn ăn uống khi nó đang đói khát, ta buồn ngủ khi nó mệt mỏi....!Và cũng có những tình huống mà một bên cưỡng chế kiểm soát cơ thể trong thời gian ngắn.
Như ngất xỉu khi bị sốc là do thần kinh tự động tiếm quyền, như cố gắng nhịn gì đó là thần kinh chủ động tiếm quyền.
Kiên nhẫn, kiên trì là sự cưỡng ép tiếm quyền chèn ép hệ tự động....
Tiểu Hòa nghe xong hiểu ra vấn đề:
- Vậy ta phải biết lắng nghe thần kinh tự động, cơ thể bên trong?
- Chắc vậy.
Làm việc với nhau cần hài hòa lợi ích đôi bên, thì với bản thân càng cần thiết để hiểu nó cần gì.
Đối tác bên ngoài có thể thay đổi nhưng cơ thể thì chỉ có một và gắn bó suốt đời.
Tiểu Hòa hỏi:
- Vậy nãy giờ bác sĩ đã chia sẻ nhiều kinh nghiệm, tôi nên chi trả bao nhiêu mới hài hòa lợi ích đôi bên?
- Tôi dù biết nhưng không hiểu được điều đó, cuộc thảo luận này đã giúp tôi hiểu bản thân cần gì.....
Gia Bảo cười nói:
- Anh ta đùa đấy, bác sĩ đừng bận tâm giải thích....
Bác sĩ vốn chăm lo tính mạng bệnh nhân, sống trong môi trường nghiêm túc nên dần quên đi những cách hài hước, nghe vậy mới hiểu và cùng nhau cười.
Nói chuyện đến khuya khi Tử Hồng đi chơi với Ngọc Châu về đến thì bác sĩ mới ra về.
-=-=-
Sau vài hôm thì Ngọc Dung cũng sắp xếp qua thăm Tiểu Hòa và ở lại mấy hôm, gần đây cảm giác nhớ nhung và tình cảm đã khiến cô không thể rời xa anh ta lâu được.
Có sự xuất hiện của Ngọc Dung nên Châu Tử Hồng rất ít khi ở nhà trọ, ngoại trừ buổi tối.
Cô thường đi ra ngoài đến tận khuya mới về.
Gia Bảo hỏi tình hình thì được biết Châu Tử Hồng học hỏi kinh nghiệm bên ngoài từ Ngọc Châu, bởi cuộc sống sau này sẽ thay đổi không giống trước kia nữa, mọi người nghe vậy cũng bớt lo lắng.
Nhưng việc nghiên cứu của Tiểu Hòa và Gia Bảo không có tiến triển nữa, dù cho Gia Bảo đã dùng nhiều cách, dùng tất cả các thiết bị tầm nhiệt, tầm sóng rồi lựa chọn giờ tốt, phù hợp với Tiểu Hòa để khởi đầu công việc mỗi ngày, còn dùng hệ thống bắt sóng tương tự để thu tín hiệu không gian được nhiều hơn.
Sau đó còn dùng trầm hương và đá khoáng phong thủy để tăng cảm ứng.
Gần đây những buổi thiền định của Tiểu Hòa - Gia Bảo đều thu hút một số đông nhân viên, bệnh nhân và cả bác sĩ ở bệnh viện tò mò tham gia.
Gia Bảo và Tiểu Hòa phải hướng dẫn cho họ cách thiền định đến khuya thì mới rảnh rang để lo chuyện của mình.
Gia Bảo lúc đầu vô cùng vui vẻ nhưng với tình hình khuya nào cũng một - hai giờ sáng mới được ngủ thì cảm thấy mệt mỏi uể oải vô cùng, nên than vãn với Tiểu Hòa.
Tiểu Hòa thấy nghiên cứu của hai người được nhiều quan tâm tìm hiểu, rồi lại đều có một bạn gái tiểu thư hỗ trợ tận tình thì bảo:
- Đây có thể là thời gian hạnh phúc vui vẻ nhất của chúng ta đấy, hãy cố gắng mà tận hưởng.
Gia Bảo uể oải nói:
- Có gì đáng tận hưởng đâu.
Tiểu Hoà nhắc nhở:
- Chú em đã từng mong muốn được nhiều người quan tâm đến nghiên cứu của mình, bây giờ đã đạt được rồi đó.
Lại có cả một tiểu thư đang quan tâm lo lắng và ủng hộ hết mình như thế thì còn gì bằng nữa.
Gia Bảo nói:
- Thì anh cũng vậy thôi.
Tiểu Hoà gật đầu:
- Thì tôi cũng đang tận hưởng đây.
Gia Bảo thở dài:
- Mọi việc không có tiến triển.
Chẳng lẽ anh không cảm thấy chán?
Gia Bảo lo lắng Tiểu Hòa sẽ trách cứ mình vì dùng mọi biện pháp giúp đỡ vẫn không có cải biến rõ rệt, chỉ có những trải nghiệm cuộc sống mà thôi.
Tiểu Hoà cười bảo:
- Vậy thì làm sao có người dành cả đời để nghiên cứu – Đó là lạc quan về thời gian.
Còn lạc quan về tính chất - Khi việc không có tiến triển theo chiều hướng tốt thì cũng là việc đáng mừng, vì ít ra nó không theo chiều hướng xấu.
Chúng ta thường mơ ước những thứ may mắn tốt đẹp bất ngờ đổ ầm đến với mình, nhưng thực tế thì đa số những bất ngờ điều chuyển biến theo hướng xấu, chứ không phải là tốt.
Không ai tự dưng cho ai cái gì nên chuyện tốt người khác dâng đến miệng mình thường sẽ có mục đích phía sau.
Sức khỏe chúng ta đã được tiến hóa cả vạn năm tạo nên một sự ổn định vững chắc, nên cũng đừng mong có bất ngờ - kỳ tích, vì bất ngờ với sức khoẻ đa phần là khổ đau hơn hiện tại.
Gia Bảo lại tìm đường cãi:
- Chứ các siêu anh hung đấy: Người sói, người nhện, hay người kiến đấy.
Bị cắn nên có những siêu năng lực bất ngờ đấy.
Tiểu Hòa cười:
- Chúng ta bị con gì cắn mà không tổn thương, không làm độc, không phải điều trị tốn nhiều tiền là may mắn rồi.
Ở đó mà mơ làm siêu nhân Hồ ly Gỗ
- Vậy còn trúng xổ số, anh không mong trúng số à?
- Mỗi người mua vé số đều mong mình trúng số, nhưng người trúng số luôn ít hơn số người mua.
Ta sẽ là ai trong số họ? Người trúng hay là người không trúng? Đương nhiên đa phần chúng ta là người không trúng.
- Thì như vậy mới là may mắn chứ.
Nếu ai cũng đều trúng thưởng thì đâu còn gì gọi là may mắn nữa.
- Vậy chúng ta sẽ có gì hơn người khác để nghĩ rằng mình sẽ được may mắn hơn họ?
- Anh cứ nói thế này thì những bà bán vé số dạo quê em khóc ròng….
Tiểu Hoà lại có một câu hỏi:
- Ta đố chú em rằng.
Mỗi một tờ vé số bán đi thì người bán vé số thu lợi được một phần mười.
Tức là họ bán ra một vé giá 10 Riêu, thì họ thu lợi một Riêu.
Vậy nếu chúng ta muốn giúp đỡ họ, thì nên mua giúp họ một vé hay là tặng họ một Riêu?
“Riêu” là một đơn vị tiền tệ.
Gia Bảo nghe qua thì thấy đơn giản vô cùng:
- Cái này dễ mà.
Đương nhiên là mua phụ họ thì ta được một tờ vé số, còn họ thu lại 10 Riêu, và lợi một Riêu trong đó.
Nói xong anh ta lại thấy không đúng:
- Nếu như tặng cho người bán vé số một Riêu thì tờ vé số chưa bán được sẽ bán cho người khác, và họ sẽ thu được 11 Riêu.
Tức là sẽ lời được hai Riêu rồi.
Anh ta lại nghĩ đến một vấn đề khác:
- Nếu người ta đang tranh thủ để bán hết vé số trong ngày, nếu ta chỉ ủng hộ một Riêu thì tờ vé số đó có nguy cơ không bán được và hết hạn sử dụng trong buổi chiều, thì họ chỉ được một Riêu mà mất đi cả tờ vé số 10 Riêu.
Gia Bảo nghĩ một lúc thì lại thấy rối rắm, Tiểu Hoà cười cười nói:
- Chúng ta ngủ thôi, chuyện đó sau hãy bàn tiếp.
-=-=-