Hướng Vấn Thiên của Chiến thần bộ lạc giận dữ hét lớn:
- Đường Chiêu, ngươi đang tự tìm đường chết.
Đường Chiêu cười nhạo nói:
- Vậy ta cũng muốn nhìn xem, các ngươi làm sao có thể khiến cho tự tìm đường chết.
Hướng Vấn Thiên giận dữ hét:
- Chư vị, chúng ta liên thủ lại, ta không tin Huyền Cơ Tông này có thể một tay che trời. Dùng lực lượng chúng ta nhiều người như vậy, đánh vỡ đại trận này, dễ như ăn cháo a.
- Không sai.
Sắc mặt mỗi người đều trở nên tái xanh, rống to lên.
Nghiêm Tung Cửu Dương Tông lạnh lùng nhìn Đường Chiêu, lạnh lùng nói:
- Đường Tông chủ, ngươi cũng đã nhìn thấy thái độ của chúng ta, lẽ nào ngươi thật sự muốn u mê không tỉnh hay sao?
- U mê không tỉnh phải là các ngươi a. . Chap 𝗆ới luôn có tại ⩵ TRÙ𝐌T R𝖴YỆ𝑵﹒Vn ⩵
Đường Chiêu lạnh lùng nhìn tất cả mọi người ở đây:
- Các ngươi ai muốn ý thần phục Huyền Cơ Tông ta thì hiện tại đứng ra, chờ một lúc nữa đã chậm a.
- Ta nhổ vào.
Hồng Y tiên tử Thái Diễm của Minh Nguyệt đế quốc cười nhạo nói:
- Đường Chiêu, muốn làm cho bổn tiên tử thần phục Huyền Cơ Tông ngươi. Đừng hòng, còn không mau mau triệt mở đại trận, thả cho chúng ta rời đi, bằng không chờ sau khi tin tức truyền lại Minh Nguyệt đế quốc ta. Huyền Cơ Tông ngươi chắc chắn sẽ phải chết.
Đường Chiêu liếc mắt nhìn nàng một chút, có chút khinh thường nói:
- Vậy cũng phải xem tin tức có thể truyền quay lại không mới được a. Ví dụ như hôm nay tất cả các ngươi đều chết ở nơi này, thế lực của các ngươi làm sao có thể biết là ai giết các ngươi chứ?
Ngay khi Đường Chiêu lạnh giọng mở miệng cười thì đám người Hướng Vấn Thiên liên tục từ trong bóng tối lấy ra lệnh bài đưa tin. Đưa tin về thế lực của mỗi người, thế nhưng sau một khắc, sắc mặt của mọi người lập tức thay đổi.
Bởi vì bọn họ phát hiện ra, bất luận dùng loại biện pháp nào thì tin tức của bọn họ, đều không thể lan truyền ra khỏi Cổ Dương Thành này.
- Chuyện này... Vùng hư không này tin tức dĩ nhiên nhiên bị che đậy.
- Đáng chết, thủ đoạn của Huyền Cơ Tông thật ác độc a.
Tất cả mọi người đều tức giận, phẫn nộ mở miệng, chỉ là trong lời nói đều mơ hồ mang theo vẻ hoảng sợ.
- Chỉ là một trận pháp mà thôi, lão phu muốn đi, ta không tin ai có thể ngăn cản được ta.
Đúng lúc này có một thanh âm lạnh lùng vang lên, từ trong đám người đột nhiên có một đạo kình khí ác liệt lao ra.
Đây là một lão giả có râu tóc hoa râm, lưng đeo một thanh trường kiếm, trường bào toàn thân ở trong gió phấp phới, cả người giống như một đạo lưu tinh, trong nháy mắt đã bắn về phía bình phong bảy màu trên phía chân trời kia.
- Đó là Kiếm lão của Kiếm Tông.
Không ít người kinh ngạc thốt lên, trong con ngươi hiện lên vẻ chờ mong.
Kiếm Tông ở trong mười thế lực lớn của Mộng Cảnh Bình Nguyên luôn rất biết điều, dẫn đến rất nhiều võ giả đối với Kiếm Tông trên Mộng Cảnh Bình Nguyên cũng không hiểu nhiều lắm.
Nhưng tất cả cường giả thế lực hàng đầu của Mộng Cảnh Bình Nguyên đều biết, thực lực của Kiếm Tông kỳ thực rất là đáng sợ, ở bên trong mười thế lực lớn cũng được công nhận ở hàng đầu.
Sưu.
Dưới con mắt của mọi người, trong nháy mắt Kiếm lão đã đi tới phía trước bình phong bảy màu. Keng một tiếng, trường kiếm sau lưng hắn đột nhiên ra khỏi vỏ, một đạo kiếm ảnh sáng như tuyết xuất hiện ở trong thiên địa này.
- Phá kiếm thức - Tự xuyên vân!
Một tiếng quát chói tai vang lên, trên trường kiếm trong tay kiếm lão đột nhiên bắn ra một đạo quang mang không gì sánh kịp. Kiếm ý đáng sợ tạo thành một đạo kiếm khí thô to như bão táp, mạnh mẽ chém về phía bình phong bảy màu.
Kiếm ý ác liệt kia lan truyền xuống, khiến cho lông tóc của tất cả mọi người đều dựng thẳng lên, cả người run rẩy.
- Phá kiếm thức, đây chính là một trong thập đại kiếm chiêu của Kiếm Tông hay sao?
- Kiếm ý thật là đáng sợ, thực lực của bản thân kiếm lão đã đạt đến thất cấp đỉnh cao, kết hợp với phá kiếm thức này. Nếu chỉ tính riêng lực công kích đơn thuần, trong cấp bậc Võ Vương thất cấp hầu như không ai có thể đỡ được một chiêu này của hắn.
- Nhất định Kiếm lão có thể phá tan được trận pháp này.
Trong lòng tất cả mọi người đều có chút chờ mong, ánh mắt không hề chớp mắt nhìn kiếm chiêu của kiếm lão trong nháy mắt va chạm với bình phong bảy màu kia.
Ầm!
Trên toàn bộ bình phong bảy màu trong nháy mắt xuất hiện một vệt gợn sóng, sóng gợn khuếch tán ra phía ngoài, phân tán đến bên trên toàn bộ bình phong, trong khoảnh khắc đã khôi phục lại vẻ yên tĩnh.
- Cái gì?
Tất cả mọi người phía dưới đều giật nảy cả mình, mà người càng giật mình thì lại là kiếm lão.
- Không thể nào.
Một chiêu phá kiếm thức này đã đạt đến cấp bậc Võ Vương thất cấp đỉnh cao, mặc dù bình phong bảy màu này là trận pháp thấp cấp. Thế nhưng tuyệt đối không thể ngăn cản được công kích của hắn a.
Nhưng mà lúc trước một đòn toàn lực của hắn không ngờ lại chỉ đánh ra một đạo gợn sóng nhỏ bé ở trên bình phong. Thậm chí ngay cả một vết nứt cũng không có xuất hiện, chuyện này khiến cho hắn hầu như không thể tin được vào con mắt của mình.
- Đáng chết.
Ánh mắt Kiếm lão lạnh lùng, một luồng kiếm khí càng thêm sắc bén từ trên người hắn lan tràn ra.
- Kiếm quang ngang dọc thuật —kiếm phá vạn pháp!
Bên trên trường kiếm trong tay Kiếm lão đột nhiên tuôn ra một đoàn quang mang óng ánh, giống như có một tiếng rồng ngâm từ bên trong lan truyền ra. Kiếm ý điên cuồng tăng vọt, so với trước lại càng cuồng bạo hơn mấy phần.
- Phá cho ta!
Hắn gầm lên giận dữ, trường kiếm lần thứ hai đâm vào bên trên đỉnh bình phong bảy màu, lần này gợn sóng khuếch tán ra so với trước chỉ lớn hơn một phần. Thế nhưng trong chớp mắt đã lại tiêu tan, khôi phục lại vẻ yên tĩnh.
- Không thể, phá cho ta, phá a!
Kiếm lão liên tục gầm lên, lần lượt ra tay, đánh vào bên trên bình phong bảy màu kia. Làm cho nó không ngừng phát ra tiếng ầm ầm, chỉ là ngoại trừ việc gây ra từng vệt sóng gợn ra cũng không có sinh ra bất kỳ vết nứt nào cả.
Ở phía dưới, tâm tư của tất cả cường giả đều đột nhiên trở nên âm trầm, luận thực lực, kiếm lão không hẳn là người mạnh nhất ở đây. Thế nhưng nếu luận lực lượng tấn công đơn thuần, hắn xuất thân từ Kiếm Tông, tuyệt đối có thể xếp hạng vào trước mấy.
Nhưng dù là một người đáng sợ như thế vẫn không thể phá tan được trận pháp thấp cấp này mảy may, Huyền Cơ Tông bày xuống trận pháp ở trong Cổ Dương Thành, rốt cuộc là vì cái gì?
Trong lòng của tất cả mọi người, đều sinh ra hàn ý.