Cái gì?
Hoàng Phủ Tú Minh viện trưởng vẫn lạc?
Cường giả mấy thế lực lớn cường giả đều nghẹn họng nhìn trân trối.
Sắc mặt Cát Phác Tử tái nhợt nói:
- Thiên Dịch lão nhân, ngươi đừng vội hồ ngôn loạn ngữ.
- Ha ha ha, hồ ngôn loạn ngữ?
Thiên Dịch lão nhân cười xùy một tiếng, nói:
- Nếu không phải Hoàng Phủ Tú Minh vẫn lạc, lão phu làm sao dám ra tay với Lam Quang học viện các ngươi? Ha ha ha, biết rõ tin tức như vậy có phải nội tâm ngươi đang sụp đổ hay sao?
Ánh mắt của hắn dần dần âm lãnh:
- Đừng giả thần giả quỷ, lão phu hiện tại liền giết ngươi, ta muốn xem Cát Phác Tử ngươi lấy dũng khí từ nơi nào nào mà dám trấn định trước mặt lão phu như vậy?
Ầm ầm!
Vừa mới dứt lời, Thiên Dịch lão nhân mở bàn tay ra, huyền nguyên bát giai nhanh chóng ngưng tụ trong thiên địa, bàn tay kia ngưng tụ thành thực chất, đường vân phía trên rõ ràng, bàn tay tỏa ra uy áp có thể trấn nhiếp bát hoang.
- Hóa hư Ngưng Thực!
Mọi người cau mày nhìn bàn tay huyền ngưng đang ngưng thực, như vậy chỉ có Vũ Hoàng bát giai mới có thể làm được.
Bàn tay huyền nguyên cực lớn như bắt gà con chụp vào Cát Phác Tử.
- Cát phó viện trưởng!
Đông lão bọn hắn tất cả đều kinh hô, liên tục bay vút mà đến, mà ngay cả Diệp Huyền cũng là lông mày nhảy dựng, hắn biết rõ, Hoàng Phủ Tú Minh viện trưởng cũng không có trở lại, cát phó viện trưởng át chủ bài đến tột cùng là cái gì?
Ánh mắt mọi người cứng lại.
Nhưng mà đang ở này nghĩ là làm ngay như ngàn cân treo sợi tóc, một đạo trong trẻo âm thanh đột nhiên tại trong thiên địa vang vọng.
- Thiên cổ du du, bạch vân thương cẩu, cổ lai vãng sự sinh quân mộng, sinh tử tẫn phó nhất tiếu gian.
Giọng nói từ trong hư không vô tận truyền ra khắp nơi.
Đồng thời không gian hơi rung động, một đạo hào quang phóng tới vô thanh vô tức, tốc độ nhìn không nhanh nhưng trong qua giây lát đã chém vào bàn tay huyền nguyên của Thiên Dịch lão nhân, hai đạo hào quang va chạm lẫn nhau, bàn tay huyền nguyên vô thanh vô tức tan thành mây khói và không còn sót lại cái gì.
- Người nào?
Nội tâm Thiên Dịch lão nhân kinh ngạc, ánh mắt ngưng trọng nhìn lên bầu trời.
- Táp đạp trục vân khởi, tiêu diêu ngự phong hành. Văn hương bất nhẫn khứ, sổ trản lạc thần tinh.
Một đạo thân ảnh xuất hiện cùng bài thơ truyền khắp thiên địa, một thân ảnh xuất hiện trong mây mù và xuất hiện trước mặt mọi người.
Đó là nam tư áo xanh, đôi mắt như thần tinh, mái tóc bay múa, tay trái cầm một bản cổ tịch, tay phải cầm một cây quạt lông, phong độ nhẹ nhàng như nho sĩ.
Cát Phác Tử mỉm cười nhìn mọi người, trong mắt tràn ngập kích động.
- Cát phó viện trưởng, Tú Nhất tới chậm.
Nam tử kia cười cười, bầu trời nắng ráo sáng sủa.
- Là ngươi, Tô Tú Nhất!
Đám người Đông lão và Dược lão lúc này kích động không nhỏ.
Tô Tú Nhất mỉm cười nói với Cát Phác Tử.
- Các vị đã hoàn hảo.
Hắn chỉ đứng ở nơi đó liền làm cho người ta sinh ra cảm xúc khác lạ.
- Tô Tú Nhất?
Nghe cái tên quen thuộc này, ánh mắt Diệp Huyền ngưng trọng nhìn người nói chuyện.
Phía sau núi Lam Quang học viện, Hoàng Phủ Tú Minh viện trưởng trăm năm trước thiết lập thạch bia bài danh, cái tên Tô Tú Nhất chính là bài danh đệ nhất cho tới khi bị Diệp Huyền phá.
Hắn dung thành tích bảy mươi tám mét sừng sững trong thạch bi bài danh vài chục năm, thẳng đến một năm trước mới bị Diệp Huyền đánh vỡ.
Người này là người cùng thời đại với Thiên Dịch lão nhân, từ mấy chục năm trước đã đạt tới thất giai tam trọng đỉnh phong.
Hắn trời sinh tính tiêu dao, đạt tới thất giai tam trọng liền rời khỏi Mộng Cảnh bình nguyên ngao du thiên hạ.
Không nghĩ tới hắn lại xuất hiện vào lúc mấu chốt.
Cái tên này chẳng những Diệp Huyền nhận ra hắn, tất cả những người nơi này cũng nhận ra thiên tài quật khởi như sao băng trước mặt.
Thiên Dịch lão nhân lăng không đứng thẳng, trong mắt hắn sinh ra hàn khí mãnh liệt.
- Tô Tú Nhất.
Tô Tú Nhất liếc mắt nhìn hắn, nói:
- Thiên Dịch.
Hai người bọn họ đều là tại mấy chục năm trước đột phá thất giai tam trọng, có thể cũng coi là đồng nhất thời đại chi nhân, chỉ là Thiên Dịch một mực ở lại Huyền Cơ Tông bế quan, mà Tô Tú Nhất thì là ngao du thiên hạ, phát triển quỹ tích, cũng là hoàn toàn bất đồng.
Hôm nay qua vài chục năm nay, không nghĩ tới song phương đã thành cường giả Vũ Hoàng bát giai, hơn nữa là cùng thời đại.
Thiên Dịch lão nhân trầm giọng nói:
- Tô Tú Nhất, ngươi đã sớm rời khỏi Lam Quang học viện, nơi này không phải nơi ngươi nên tới.
Tô Tú Nhất lạnh nhạt nói:
- Ta là đệ tử Lam Quang học viện, hôm nay học viện gặp nạn nên ta không thể không tới.
Thiên Dịch lão nhân nhướng mày, vẻ mặt lo lắng và ánh mắt bắn ra hàn quang.
Tô Tú Nhất lơ đễnh, hắn nhìn sang đám người Diệp Huyền, khẽ cười:
- Ngươi chính là Huyền Diệp phá hư ghi chép của ta?
Diệp Huyền kinh ngạc, nói:
- Nếu như chỉ là thạch bi bài danh thì chính là ta.
Tô Tú Nhất cẩn thận dò xét toàn thân Diệp Huyền, cảm khái nói:
- Quả nhiên là anh hùng xuất thiếu niên, ta già rồi.
Diệp Huyền lắc đầu:
- Ngươi không có già, năm tháng đã giúp ngươi phát triển thành cường giả, mà ta vẫn là thiên tài mà thôi.
Cho dù có chiến lực cấp bậc Vũ Vương, Diệp Huyền vẫn cảm thấy mình chỉ là thiên tài.
- Không.
Tô Tú Nhất lắc đầu nói:
- Giang sơn mỗi đời đều có anh hùng, kẻ dùng cả trăm năm trở thành Vũ Hoàng thì làm sao có thể xưng tụng là cường giả, có lẽ chỉ có thể tung hoành tại nơi này, chỉ khi nào đi ra ngoài mới biết thiên địa to lớn bao nhiêu.
Mọi người nghe Tô Tú Nhất nói chuyện liền cười khổ, dựa theo lời hắn nói thì Vũ Hoàng chỉ là con sâu cái kiến, như vậy Vũ Vương bọn họ tính toán cái gì? Chẳng lẽ còn không bằng con sâu cái kiến.
Chỉ có Diệp Huyền biết rõ, Tô Tú Nhất nói thật lòng, tại Huyền Vực có câu nói, không nhập cửu thiên, không thành Vũ Đế, cuối cùng chỉ là con sâu cái kiến.
Trong mắt cường giả cảnh giới Vũ Đế mới bắt đầu tu hành.
Hắn không nghĩ tới Tô Tú Nhất cũng nhìn ra như vậy.
Thiên Dịch lão nhân lạnh lùng nhìn hai người, hắn mỉa mai nói:
- Hai người các ngươi nói chuyện phiếm xong chưa? Nếu đã xong, Tô Tú Nhất, ngươi có thể đi.
Tô Tú Nhất gật gật đầu, nói:
- Tốt, ngươi mở Thất Tinh Khôn Nguyên Trậnra, chúng ta đi.
Ánh mắt Thiên Dịch lão nhân phát lạnh nói:
- Có thể rời khỏi nơi này cũng chỉ có ngươi, trừ ngươi ra không aicos thể đi.
Tô Tú Nhất thản nhiên nói:
- Bọn họ không đi, ta không đi.