Kỳ thật hắn thập phần có lòng tin vào trận cơ của mình, trong đó ẩn chứa vài đạo phong ân hồn lực thất phẩm, nếu như không phải luyện hồn sư thất phẩm căn bản không cách nào phá vỡ, đối phương chỉ xóa đi huyền thức của hắn nhưng không thể xóa đi hồn lực.
- Tiểu tử thúi này làm hại ta bị lão tổ trách cứ, lão phu nhất định phải bầm thây hắn thành vạn đoạn mới có thể giải hận trong lòng.
Trần Tân nổi giận và đi sâu vào trong.
Trong trận cơ hạch tâm, Diệp Huyền nhìn thấy hồn lực thất phẩm của Thiên Dịch lão nhân bố trí tạo thành hồn ấn, muốn triệt để khống chế trận cơ phải phá hủy hồn ấn mới được.
- Lão đầu kia còn chơi chiêu thức này!
Diệp Huyền cau mày, dùng hồn lực lục phẩm đỉnh phong của hắn cũng không phải không có biện pháp nhưng bởi như vậy tiêu hao thời gian càng dài.
Nhưng bài trừ hồn ấn thất phẩm phải nghĩ biện pháp khác.
Tâm niệm Diệp Huyền vừa động, thôn phệ vũ hồn trong người sinh ra hấp lực vô hình, nó thôn phệ hồn lực của Thiên Dịch lão nhân.
Ông!
Hồn ấn thất phẩm không duy trì bao lâu liền biến thành chất dinh dưỡng của thôn phệ vũ hồn.
Diệp Huyền tiếp tục điều khiển.
Nhưng lúc này trong đại điện yên tĩnh có tiếng bước chân sinh ra.
- Ranh con, đi chết đi.
Ầm ầm!
Hắn đánh một quyền thẳng vào người Diệp Huyền, quyền uy khủng bố bao phủ Diệp Huyền.
Đôi mắt Diệp Huyền sáng lên, thân ảnh màu tím lao ra khỏi túi linh sủng.
Thân ảnh màu tím kêu xèo xèo trên không trung, nó giương nanh múa vuốt với bộ dạng khó chịu, chính là Tiểu Tử Điêu.
Thời gian hai năm qua Tiểu Tử Điêu vẫn ngây ngốc trong túi linh sủng của Diệp Huyền, mỗi ngày ăn không ít đan dược, linh dược và huyền thạch, hai năm qua Tiểu Tử Điêu đã có biến hóa so với lúc còn ở Lưu Vân quốc.
Nó bất mãn Diệp Huyền quấy rầy chính mình ngủ nhưng sau khi cảm nhận được tràng diện trong đại điện liền hiểu ý Diệp Huyền, đôi mắt to như bảo thạch tỏa sáng, nó tức giận nhìn Trần Tân là ‘ đầu sỏ gây nên ’, thân ảnh hóa thành lôi quang màu tím bay đi.
Trần Tân ngay từ đầu còn tưởng rằng Diệp Huyền thi triển ám khí gì đó nên vô cùng cảnh giác, sau khi nhìn thấy con chồn tím lao qua liền không quan tâm nhiều.
Đột nhiên thân ảnh Tiểu Tử Điêu xuất hiện trước người Trần Tân, lôi quang màu tím bao phủ toàn thân nó và va chạm với Trần Tân.
Đùng!
Lôi quang đánh nát huyền nguyên hộ thể của Trần Tân, điện quang màu tím cũng đâm cháy ngực của hắn.
Trần Tân phun ra một ngụm máu tươi, thân thể lùi lại, sắc mặt tái nhợ, đồng thời kinh hãi nhìn Tiểu Tử Điêu.
Vừa rồi hắn dùng Vũ Vương chi lực vây khốn Tiểu Tử Điêu nhưng con chồn nhỏ vẫn thoát được, đã xảy ra chuyện gì?
Ông!
Lúc này Diệp Huyền dùng thôn phệ vũ hồn cắn nuốt viên hồn ấn thất phẩm thứ hai của Thiên Dịch lão nhân.
Hắn đã phá giải sáu thành trận cơ.
- Trần Tân, ngươi đang làm cái gì đó?
Thiên Dịch lão nhân đang chém giết lại cảm giác hồn ấn bị phá giải nên lập tức sợ hãi và gào thét đầy tức giận.
Hắn vốn không quan tâm Diệp Huyền cướp lấy quyền khống chế Thất Tinh Khôn Nguyên Trận, hắn cũng không sợ, chỉ cần ba đạo hồn ấn của hắn không biết mất là được, hiện tại hồn ấn đang biến mất nên hắn đang mất dần quyền khống chế Thất Tinh Khôn Nguyên Trận.
Oanh!
Lúc này hắn không quan tâm giết chóc và lao vào trong hoàng cung.
- Đông Bác Đặc, Dược Thành, ngăn cản Thiên Dịch lão nhân cho ta.
Đường Chiêu bị Cát Phác Tử cuốn lấy nên hô lớn, Diệp Huyền bị Trần Tân đuổi giết tiến vào trong hoàng cung đã làm nội tâm hắn bất an, hôm nay nhìn thấy Thiên Dịch lão nhân lại xông vào thì hắn hiểu ra Diệp Huyền sắp đắc thủ, thời điểm này dù liều mạng cũng phải ngăn cản Thiên Dịch lão nhân đi qua.
Đông lão và Dược Thành hiểu điểm này, thời điểm Cát Phác Tử hét lớn thì bọn họ liền đuổi theo Thiên Dịch lão nhân.
Không chỉ có bọn họ, ngay cả cường giả thế lực khác cũng xông tới.
- Cút trở về cho ta.
Thiên Dịch lão nhân nổi giận lên tiếng, hắn đánh một chưởng tạo thành kết giới ngăn cản các cường giả Vũ Vương.
- Ngăn cản cho ta.
Đông lão nổi giận gầm lên một tiếng, hậu thổ ấn xoay tròn ngăn cản Thiên Dịch lão nhân tiến công.
- Đáng chết ah.”
Thiên Dịch lão nhân tức giận muốn nổ phổi, hắn ban hạu thổ ấn cho Đoạn Thiên Lang đánh lén Lam Quang học viện, không ngờ bị Đông Bác Đặc dùng nó ngăn cản chính mình.
ÁNh mắt Thiên Dịch lão nhân đỏ rực, hắn đánh một chưởng mang theo lực lượng khổng lồ ngăn cản, đồng thời tức giận nói:
- Đông Bác Đặc, ngươi cho rằng bằng vào một linh bảo bát phẩm là có thể ngăn cản ta sao?
Dưới uy áp đáng sợ như vậy, thân thể Đông lão chấn động, khóe miệng chảy máu tươi và thần thái vô cùng kiên định, hắn nuốt vài viên đan dược vào bụng, mặc cho huyền nguyên khủng bố bạo phát vẫn lù lù bất động.
Hắn muốn tranh thủ thời gian cho Diệp Huyền, dù chết cũng sẽ không tiếc.
- Sát!
Dược lão nổi giận gầm lên, trong tay hắn lập tức xuất hiện đại lượng đan dược rơi vào trong tay các cường giả Vũ Vương.
Những đan dược này tỏa ra hương thơm ngạt ngào, hiển nhiên là đan dược lục phẩm, đám người Kiếm lão ăn vào khôi phục thương thế, số đan dược kia giá trị liên thành.
Nhưng lúc này hắn không quan tâm tất cả.
Chỉ cần có thể ngăn chặn Thiên Dịch lão nhân một chút thì bọn họ có thêm một phần hi vọng.
Rầm rầm rầm!
Dược lão bọn hắn điên cuồng tiến công, Thiên Dịch lão nhân lập tức nửa bước khó đi.
- Ah!
Hắn phẫn nộ gào rú nhưng bọn họ là tinh anh các thế lực, muốn đánh chết bọn họ trong thời gian ngắn là chuyện không có khả năng.
- Tốt, rất tốt, các ngươi đang tự tìm đường chết, lão phu sẽ thành toàn các ngươi.
Thiên Dịch lão nhân gào thét một tiếng, đồng thời truyền âm vào hoàng cung:
- Trần Tân, nhanh giết Huyền Diệp, cho dù ngươi chết cũng không cho phép tiểu tử kia thành công.
Trong đại điện!
Nghe được Thiên Dịch lão nhân truyền âm, ánh mắt Trần Tân đỏ rực.
- Sát!
Hắn bay thẳng đến bên cạnh Diệp Huyền.
Xùy!
Tiểu Tử Điêu hóa thành điện quang màu tím bay thẳng vào trong ngực hắn nhưng Trần Tân không quan tâm, hắn chỉ tập trung vào Diệp Huyền.
Ánh mắt Diệp Huyền ngưng trọng, Trấn Nguyên xuất hiện ngăn cản Trần Tân tấn công.
Oanh oanh!
Tiếng nổ mạnh vang lên, thân thể Diệp Huyền chấn động phun máu tươi nhưng trong mắt vẫn mang theo quyết tâm.
Trần Tân bị Tiểu Tử Điêu đánh trúng ngực và âm thanh xương cốt gãy vỡ vang lên.
- Đáng chết, chết cho ta!
Thấy một kích của mình không thể giết Diệp Huyền, đôi mắt Trần đỏ bừng, huyền nguyên trong người hắn sôi trào, trên đỉnh đầu có hỏa diễm hồ ly xuất hiện, vũ hồn chi lực như sương mù che chắn hai tay Trần Tân, đột nhiên một đạo hỏa diễm đáng sợ bao phủ Diệp Huyền.