Diệp Huyền cũng lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên không nhỏ, vào lúc lôi quang giáng xuống vừa rồi, hắn căn bản không kịp phản ứng và lui lại.
Mà những lôi quang kia chạm vào thân thể hắn chẳng những không có làm hắn bị tổn thương, ngược lại thân thể hắn còn đạt được tẩy rửa, thân thể càng cường tráng hơn lúc trước.
Trận vân dưới hố sâu càng ngày càng sáng, khí tức không tên dần dần xuất hiện.
Oanh oanh!
Âm thanh từng đạo lôi đình vang vọng trên đầu mọi người, ngay sau đó hào quang vạn dặm bộc phát, một đám lôi đình như thanh kiếm, nó có tám đạo như lôi kiếm đâm vào trong sương mù Cổ Dương thành.
Giống như tám đạo lôi quang bao phủ thiên địa, nó quét qua tất cả và mang theo thiên uy của thiên địa, tất cả mọi người sợ hãi lui về phía sau, rời xa phạm vi lôi đình công kích, bọn họ sợ hãi từ tâm thần.
Ngay cả Tô Tú Nhất và Thiên Dịch lão nhân cũng giống như thế, vẻ mặt ngưng trọng nhìn ra ngoài, lôi đình mênh mông như thế, cho dù bọn họ là Vũ Hoàng bát giai cũng không dám tới gần, một khi lâm vào trong đó nhất định sẽ tan thành mây khói.
Trong lúc nhất thời người trong Cổ Dương thành không phân rõ phương hướng, bọn họ sợ hãi nhìn lôi đình đánh vào hố sâu.
Ô ô ô!
Lôi đình oanh kích làm khói đen bao phủ Cổ Dương thành vặn vẹo, dường như nó thừa nhận thống khổ cực lớn.
Diệp Huyền nhìn khói đen sôi trào, trận vân bên dưới tỏa sáng cùng với lôi đình mênh mông cuồn cuộn, khẽ chau mày, nhìn thấy cảnh tượng như vậy làm nội tâm hắn cảm giác những lôi đình và trận vân giống như một phong ấn, mà thứ bị phong ấn chính là khói đen cuồn cuộn trước mặt.
Thứ này là cái gì?
Nội tâm Diệp Huyền lúc này cảm thấy kinh hãi, trận pháp này khủng bố như thế, thứ nó phong ấn cũng không tầm thường.
Hắn cảm thấy đắng lòng, nói:
- Các vị, chỉ sợ chúng ta dẫn xuất phiền toái rồi.
Đám người Tô Tú Nhất liên tục nhìn về phía Diệp Huyền, cau mày nói:
- Huyền Diệp, có phải ngươi nhìn ra cái gì không?
Diệp Huyền khổ sở nói:
- Trận vân và lôi đình thông thiên chính là phong ấn đáng sợ nào đó, nó phong ấn chính là khói đen, những khói đen này không rõ là cái gì, rất có thể Cổ Dương thành được thành lập tại nơi này chính là vì dùng trấn áp khói đen.
- Có chuyện này?
Đám người Tô Tú Nhất đều khiếp sợ.
Cổ Đương đế quốc, nó là đế quốc cực kỳ cường đại trong Mộng Cảnh bình nguyên vài ngàn năm trước, lúc ấy gần như nhất thống một nửa địa vực Mộng Cảnh bình nguyên, thực lực vô cùng cường đại.
Nó được thành lập hơn một vạn năm trước, Cổ Dương thành với tư cách là đế đô của đế quốc, rất hiển nhiên nó cũng được thành lập hơn vạn năm.
Nếu như Diệp Huyền nói là thật, chẳng phải phong ấn và khói đen này tồn tại hơn vạn năm trước?
Tất cả mọi người lúc này hít khí lạnh.
Trên vạn năm trước, đường đường một đại đế quốc toàn lực phong ấn đồ vật nhưng tới bây giờ vẫn không mất đi, vừa nghĩ tới đây mọi người lập tức sởn gai ốc.
Cát Phác Tử cả kinh nói:
- Thời gian trên vạn năm, cho dù là Vũ Đế cửu thiên cũng hóa thành tro bụi ah.
Sắc mặt Đông lão khó coi, hắn nhìn chằm chằm vào khói đen và nói:
- Tuổi thọ của Vũ Đế dài nhất không quá ngàn năm, chẳng lẽ là cường giả Thánh cảnh trong truyền thuyết?
Tương truyền, sau Vũ Đế còn có Thánh cảnh, cường giả Thánh cảnh có thể vũ phá hư không, tiến vào Thiên giới trong truyền thuyết.
Đây chỉ là truyền thuyết, đại lục Thiên Huyền vạn năm qua không có xuất hiện cường giả Thánh cảnh, ngược lại trong một ít sách cổ xưa có ghi lại.
Tô Tú Nhất lắc đầu nói:
- Cường giả Thánh cảnh căn bản chỉ là truyền thuyết, hơn nữa thời gian vạn năm, cho dù là cường giả Thánh cảnh bị phong ấn như thế cũng phải chết, khói đen kia cùng loại với khói đen của Thiên Dịch lão nhân, có lẽ là năng lượng quỷ dị nào đó.
- Nhưng dưới lòng đất không ngừng sinh ra âm thanh là thế nào?
Dược lão lẩm bẩm nói.
Mọi người lại nhíu mày, đều khó giải thích thông suốt.
Bên ngoài tòa thành là vị trí ba đại thế lực, các cường giả đứng nơi đó tâm thần bất định.
Nam tử áo xanh nhìn chằm chằm vào khói đen phía dưới, hắn hỏi:
- Thiên Dịch lão nhân, thứ đó là cái gì?
Thiên Dịch lão nhân khổ sở nói:
- Tề thiếu chủ, lão phu cũng không biết.
- Hừ, đây là kế hoạch của Huyền Cơ Tông ngươi sao? Cuối cùng làm thành bộ dạng như vậy?
Thanh niên áo xanh phẫn nộ không thôi.
Thiên Dịch lão nhân xấu hổ, bị hắn nhục mạ cũng không dám cãi lại, thanh niên áo xanh là đại nhân vật tại Huyền Vực, dùng thân phận của hắn căn bản chỉ có thể thành tùy tùng của người khác.
Thanh niên áo xanh nhìn sang đám người Diệp Huyền, dữ tợn nói:
- Ta mặc kệ kế hoạch của ngươi là cái gì, nếu không đạt được mục đích của ta, ngươi biết hậu quả chứ?
Hung mang trong mắt Thiên Dịch lão nhân lóe sáng, hắn lạnh lùng nhìn đám người Diệp Huyền cách đó không xa và căm hận nói:
- Tề thiếu chủ, ngươi yên tâm, không có Thất Tinh Khôn Nguyên Trận, đối phương chỉ có một mình Tô Tú Nhất cho nên cuối cùng sẽ phải chết trong tay ta.
Nói xong lời này, đám người Thiên Dịch lão nhân không quan tâm lôi quang ngập trời phía dưới, cả đám đằng đằng sát khí lao về phía đám người Diệp Huyền.
Đám người Tô Tú Nhất thấy thế liền biến sắc, phẫn nộ quát:
- Thiên Dịch, ngươi còn muốn động thủ vào lúc này?
Thiên Dịch lão nhân cười lạnh một tiếng nói:
- Tô Tú Nhất, trong mắt ta, không có bất kỳ chuyện gì quan trọng bằng giết các ngươi.
- Động thủ.
Hắn phẫn nộ quát một tiếng, muốn suất lĩnh một đám người thương thế chồng chất lao tới.
Đúng lúc này có tiến nổ vang lên đột ngột, lôi đình trên trời tắt ngấm, khói đen và lôi quang không ngừng biến mất, trong khói đen có thứ gì đó đang vỡ ra.
Đám người Thiên Dịch lão nhân cũng bị động tĩnh như thế làm kinh ngạc, liên tục cúi đầu nhìn xuống.
Chỉ thấy lôi quang đã biến mất, khói đen trên bầu trời không ngừng co rút lại, đồng thời nhanh chóng biến mất hầu như không còn và lộ ra cảnh tượng cuối cùng.
- Đây là... Tế đàn?
Đám người Diệp Huyền nhìn ra dưới hố sâu chính là tế đàn, chung quanh tế đàn có vô số cấm chế và trận vân, những cấm chế và trận vân tàn phá không chịu nổi, giống như chúng mất đi tác dụng nhưng vẫn tỏa ra khí tức viễn cổ.
Khói đen lan tràn khắp Cổ Dương thành, cả tòa thành mất đi tung tích giống hnuw chưa từng xuất hiện qua.
Nhìn thấy cảnh tượng trống vắng như vậy, nội tâm Diệp Huyền cảm thấy vô cùng trầm trọng, dường như có tảng đá đè nặng lên ngực.
- Cái gì đó? Thần thần bí bí, giả thần giả quỷ, mặc kệ, giết đám Tô Tú Nhất trước.
Đám người Thiên Dịch lão nhân hừ lạnh một tiếng và lướt tới.
- Hừ, đánh thì đánh.
Trong mắt Tô Tú Nhất bắn ra hào quang tức giận.