Hai nam tử trung niên nhìn các Yêu Vương chạy trốn tứ phía, trong mắt lộ ra một tia trào phúng, khinh thường nói:
- Nguyên lão, những Yêu Vương này, liền để bọn thuộc hạ ra tay giết chết đi.
- Không cần.
Lão giả khoát tay áo một cái, lạnh lùng nói:
- Một ít Yêu Vương rác rưởi mà thôi, có giết hay không đều giống nhau, nếu Yêu tộc thật hỏi đến, vừa nãy Yêu Hoàng kia còn có thể nói là mạo phạm chúng ta, còn trắng trợn đồ giết những Yêu Vương này, truyền quay lại Yêu tộc, sẽ là một phiền phức.
- Huống chi, những Yêu tộc này diệt chính là Huyền Cơ Tông, cùng bọn ta có quan hệ gì đâu?
Hai người lập tức mặt lộ kính nể, vuốt mông ngựa nói:
- Nguyên lão anh minh.
- Hừ.
Lão giả nhìn hai người một chút, cũng không nói lời nào.
Một người trong đó nói tiếp:
- Nguyên lão, bây giờ đệ tử Huyền Cơ Tông tất cả đều diệt, sơn môn bị hủy, đám người Diêu Kim Song cũng không biết đi nơi nào, không bằng chúng ta đi ra ngoài tìm người hỏi một chút.
Lão giả kia từ tốn nói.
- Không cần.
Dứt lời, ánh mắt của hắn bay thẳng đến xa xa, lạnh nhạt nói:
- Mấy người các ngươi nhìn lâu như vậy, cũng nên lại đây a.
Thanh âm của hắn bình thản, nhưng ngưng tụ không tan, truyền ra hơn ngàn dặm, ánh mắt sáng quắc.
- Làm sao, bên kia có người?
Hai nam tử trung niên sợ hết hồn, quay đầu nhìn tới.
Chỉ chốc lát sau, vèo, vèo, vèo, vài đạo lưu quang bay lại, ở trước mặt mấy người cung kính rơi xuống, chính là đám người Trần Khang phó tông chủ vừa nãy may mắn chạy trốn.
- Tại hạ Huyền Cơ Tông phó tông chủ Trần Khang, bái kiến mấy vị đại nhân.
Trần Khang cung kính hành lễ, ngữ khí kinh hãi, nơm nớp lo sợ.
Lúc trước bọn hắn may mắn trốn đi, trốn ở trong núi rừng cách hơn ngàn dặm quan sát, thu lại khí tức, ngay cả Ngân Lang Hoàng cũng không thể phát hiện, nhưng lão giả này vừa xuất hiện, liếc mắt liền thấy vị trí của bọn họ, để trong lòng mấy người Trần Khang run sợ.
Đặc biệt Kim Lân trước khi đi gào thét, cùng với Ngân Lang Hoàng bỏ mình, để Trần Khang biết rõ, đứng ở trước mặt mình dĩ nhiên là Cửu Thiên Vũ Đế trong truyền thuyết, trái tim oành nhào oành nhảy loạn, cả người ứa ra mồ hôi lạnh.
- Hừ, hóa ra là Huyền Cơ Tông phó tông chủ.
Trên mặt lão giả lộ ra vẻ trào phúng:
- Huyền Cơ Tông các ngươi ham muốn cũng thật kỳ lạ, yêu thích trơ mắt nhìn tông môn mình bị diệt, lão phu khâm phục.
Đám người Trần Khang lộ ra vẻ xấu hổ, cúi đầu, nhưng không dám phản bác, chỉ cảm thấy hết sức khó xử.
Lão giả cũng không có trào phúng nhiều, trong ánh mắt lóe lên một tia lệ mang, hừ lạnh nói:
- Ta hỏi ngươi, trước đó vài ngày Tề Thừa từ Huyền Vực đến đi đâu?
Tề Thừa?
Một đám Huyền Cơ Tông Thái Thượng trưởng lão đều đầu óc mơ hồ, chỉ có Trần Khang cau mày, cẩn thận nói:
- Ngươi nói chính là Tề thiếu chủ?
Ngữ khí của lão giả đột nhiên trở nên lạnh giá, âm trầm nói:
- Chẳng lẽ còn có người khác sao!
Trần Khang sợ hết hồn, vội vàng nói:
- Tề thiếu chủ mấy ngày trước theo lão tổ của chúng ta đi Cổ Dương Thành, hiện tại còn chưa trở lại.
- Cổ Dương Thành?
Trong mắt lão giả lộ ra một tia hàn mang, lạnh lẽo nói:
- Cổ Dương Thành kia ở nơi nào ngươi có biết không? Lập tức mang ta đi.
Trần Khang bị khí tức kinh khủng của lão giả đè lên, hai chân run rẩy, quỳ rạp dưới đất, Huyền Nguyên cả người cơ hồ đình trệ, căn bản không dám không đáp ứng.
Đúng lúc này, lão giả đột nhiên ngẩng đầu lên.
Xèo, một đạo lưu quang màu đen đột nhiên ở phía chân trời xuất hiện, về phía bên này bắn mạnh đến, chớp mắt liền đến bầu trời Huyền Cơ Tông.
Nhìn thấy Huyền Cơ Tông tàn tạ khắp nơi, hóa thành phế tích, người này nhất thời phát sinh một tiếng gào thét phẫn nộ, tức giận nói:
- Đáng chết, là ai, là ai phá huỷ Huyền Cơ Tông của lão phu, đáng chết a.
Người kia phẫn nộ rít gào, chính là Thiên Dịch lão nhân từ Cổ Dương Thành thu được một chút hi vọng sống, hắn xoay chuyển ánh mắt, ngay lập tức nhìn thấy đám người Trần Khang trong phế tích, phát hiện đám người Trần Khang lại quỳ gối ở trước mặt lão giả, cho rằng là ba người này phá huỷ Huyền Cơ Tông, trong lòng Thiên Dịch lão nhân nhất thời bốc lên lửa giận vô tận.
- Có phải là các ngươi, có phải là các ngươi phá huỷ Huyền Cơ Tông, lão phu muốn mạng của các ngươi.
Thiên Dịch gầm lên giận dữ, khuôn mặt dữ tợn, rít gào vọt tới.
Hắn đấm ra một quyền, Vũ thực lực Hoàng không chút lưu tình triển khai ra, một quyền ảnh to lớn phá tan hư không, quyền ảnh kích đãng ra vô số kình phong, bao phủ về phía ba người lão giả, chấn động đến mức đá vụn trên mặt đất phun trào.
- Lão tổ.
Đám người Trần Khang nhất thời phát sinh tiếng hô kinh hỉ.
- Hừ.
Bên người lão giả, hai nam tử trung niên thấy thế, hơi nhướng mày, hừ lạnh một tiếng, trong ánh mắt lộ ra một tia xem thường, một người trong đó, nhẹ nhàng nhảy tới trước một bước, tay phải hóa trảo, quay về quyền ảnh nhẹ nhàng trảo một cái.
Oanh ầm.
Một quyền của Thiên Dịch lão nhân, bị ầm ầm vồ nát, Huyền Nguyên ẩn chứa trong đó vỡ ra, chấn động khu phế tích thành bột mịn.
Cái gì?
Thiên Dịch lão nhân giật nảy cả mình, lúc này mới cảm giác được ba người kia khí tức cường hãn đáng sợ, dĩ nhiên mỗi một cái đều xem không thấu, hoàn toàn không kém mình.
- Ngươi chính là Thiên Dịch?
Cùng lúc đó, một thanh âm lạnh lùng ở bên tai hắn vang lên, hắn ngưng thần nhìn tới, ánh mắt rơi vào trên người lão giả kia.
- Ngươi, ngươi là...
Sắc mặt hắn bỗng nhiên đại biến, lộ ra kinh hãi, toàn bộ thân thể trong nháy mắt run lẩy bẩy, phảng phất như nhìn thấy đồ vật gì khó có thể tin.
- Quả nhiên là ngươi, trước ở bên người Tôn nhi của lão phu có một mình ngươi, nói đi, Tôn nhi của lão phu thế nào rồi.
Lão giả hừ lạnh một tiếng, ánh mắt lạnh lẽo, đột nhiên đưa tay dò ra, một luồng lực lượng căn bản khó có thể chống lại bao phủ Thiên Dịch lão nhân, bắt tới bên người lão giả.
Thiên Dịch lão nhân đỏ mặt lên, ánh mắt ngơ ngác, con ngươi trợn lên như trứng gà, hoảng sợ nói:
- Ngươi là Vũ Đế thần niệm trên người Tề thiếu chủ...
Hắn lập tức liền nhận ra, dung mạo của lão giả này, cùng trong mi tâm Tề Thừa hiện ra đạo Vũ Đế thần niệm kia giống như đúc.
Lão giả hàn mang lóe lên, lạnh lùng nói:
- Không sai, lão phu chính là Tề Thác, nói mau, sau đó thế nào? Tề Thừa đâu?
Vẻ mặt của Thiên Dịch lão nhân lập tức trở nên ngưng trệ, phảng phất như có cái gì khó nói, ấp úng, không dám nói ra, chỉ nói:
- Tề thiếu chủ, Tề thiếu chủ hắn...
- Hắn đến cùng làm sao?