Mỗi một vị Luyện Dược Sư đều có công pháp tu luyện khác nhau, bởi vậy Huyền Hỏa lúc chế thuốc hình thành cũng sẽ không giống nhau. Thậm chí có Luyện Dược Sư còn nắm giữ các loại hỏa diễm kỳ dị như yêu hỏa, địa hỏa.
Những hỏa diễm không giống bình thường này khi luyện chế đan dược sẽ hòa vào khí tức của từng người, bởi vậy dù cho là cùng một loại đan dược, thế nhưng không cùng người luyện chế. Tuy rằng công hiệu vẫn như thế, thế nhưng khí tức vẫn có phân biệt.
Hồng Đức đại sư cười nhạo nói:
- Ta không biết cái gì gọi là khí tức hay không khí tức, loại đồ vật mịt mờ này xưa nay ta đều không tin. Ta chỉ biết hai viên đan dược này có thành phần hoàn toàn tương tự, mà Chướng Nguyên Đan chỉ có Tú Nhất Các bán ra, nếu như không phải là thứ bán ra từ nơi này, còn có thể xuất phát từ nơi nào cơ chứ?
Hồng Đức này không thể nghi ngờ đã đẩy Tú Nhất Các mạnh xuống vực sâu, tất cả mọi người đều bắt đầu trở nên xao động.
Tô Tú Nhất mang theo vẻ lo lắng nhìn qua chỗ Dược lão:
- Dược lão, độc đan kia ở những chỗ khác có vấn đề gì không?
Sắc mặt Dược lão cực kỳ nghiêm túc, cau mày nói:
- Hai viên đan dược này một viên có độc, một viên không độc, nhất định sẽ có vấn đề. Chỉ là, ta phân tích một hồi, thành phần bên trong giống như đúc, hầu như không nhìn ra được có chỗ nào khác nhau a.
Ngay cả Dược lão cũng không thể phân tích ra nguyên nhân, trong lòng Tô Tú Nhất không khỏi trầm xuống, cảm thấy không ổn.
Dược lão cũng không nhịn được cau mày trầm tư, hiển nhiên cũng x không thể nào hiểu nổi rốt cuộc là tại sao.
Tự Văn Lâm lạnh lùng nói:
- Tô các chủ, ngươi còn có lời gì muốn nói nữa hay không?
- Không nghĩ tới Tú Nhất Các dĩ nhiên lại là một nơi hại người như vậy.
- Đan dược vừa nãy mua ta không cần nữa, nhất định phải bồi thường cho chúng ta.
- Trả hàng, ta yêu cầu trả hàng.
Mọi người vây xem chu vi chung quanh lập tức kêu lớn lên, không ít người kích động, liên tục yêu cầu trả hàng và bồi thường. Quần tình sục sôi, rất có tư thế muốn hủy đi Tú Nhất Các.
Đám người Tương Hoa Vinh lập tức hoảng loạn, sốt sắng nói:
- Các chủ, hiện tại chúng ta làm sao phải bây giờ?
Tô Tú Nhất cười khổ, hắn cũng không còn biện pháp nào khác, chỉ có thể nhìn về phía Dược lão.
Dược lão xấu hổ nói:
- Tô Tú Nhất, tu vi của ta còn chưa đủ a, xem ra phải để cho Diệp thiếu ra tay rồi.
- Diệp thiếu?
Đám người Tương Hoa Vinh đều có chút mơ hồ, hiển nhiên bọn họ không rõ ràng vị Diệp thiếu này là ai, trong Thiên Đô Phủ bọn họ có người này sao?
- Huyền Diệp sao?
Tô Tú Nhất có chút kinh ngạc hỏi.
Diệp Huyền không phải bình thường, chuyện này đương nhiên hắn biết. Ở trên phương diện trận văn cùng luyện hồn đều có trình độ hết sức kinh người, chỉ là ở phương diện chế thuốc, xưa nay hắn vẫn chưa từng nghe nói qua một chút nào.
- Tu vi của Diệp thiếu ở phương diện chế thuốc mạnh hơn ta mấy lần.
Dược lão nhất định nói, sau đó có chút bất đắc dĩ nhìn về phía Diệp Huyền trong đám người.
- Dược lão, xem ra tuy rằng ngươi đã đột phá tới vương cấp thất phẩm, thế nhưng ở một ít phương diện cơ sở vẫn còn chưa đủ vững chắc a.
Một tiếng cười khẽ vang lên, Diệp Huyền lắc lắc đầu, từ trong đám người đi ra.
Vừa nãy toàn bộ quá trình hắn đã xem rõ ràng, hai loại Chướng Nguyên Đan, một loại có độc, một loại không độc, tất nhiên là có chỗ khác nhau, chắc chắn sẽ không thể nào không có một chút vấn đền ào được. Sở dĩ Dược lão không tìm ra được, nhất định là bởi vì tri thức ở một số phương diện có khiếm khuyết.
Dược lão cười khổ nói:
- Kính xin Diệp thiếu chỉ điểm sai lầm.
Diệp Huyền gật gù, đi thẳng tới trước quầy, hướng về một viên Chướng Nguyên Đan có độc trong đó rồi cầm lên.
- Tiểu tử từ nơi nào đến? Dám động vào chứng cứ, muốn chết.
Tự Văn Lâm thấy thế hừ lạnh một tiếng, đột nhiên vỗ một chưởng về phía Diệp Huyền, ra tay độc ác.
Đột nhiên có một đạo chưởng ấn ngăn cản hắn, chính là Tô Tú Nhất.
- Tô các chủ, các ngươi làm trò gian gì, muốn hủy diệt chứng cứ sao?
Tự Văn Lâm phẫn nộ nói.
- Tô Tú Nhất muốn muốn hủy diệt chứng cứ, đập Tú Nhất Các hắn cho ta.
Người của Thiên Lang tiểu đội lập tức cổ động tất cả mọi người.
- Tất cả im lặng cho ta.
Tô Tú Nhất bỗng nhiên gầm lên một tiếng, bên trong tiếng quát có ẩn chứa uy thế Võ Hoàng bát cấp, lập tức chấn động đến mức làm cho tất cả mọi người ở đây khí huyết phập phù, lập tức yên tĩnh lại.
Hắn lạnh lùng nói:
- Người này là Luyện Dược Sư của Tú Nhất Các ta, kiểm nghiệm Chướng Nguyên Đan này.
- Lại tới thêm một Luyện Dược Sư, ha ha, Tô các chủ, ngươi cho rằng nhiều người ở đây như vậy là đứa nhỏ ba tuổi sao? Ngươi năm lần bảy lượt kiểm nghiệm, còn không phải là muốn nguỵ biện hay sao?
Tự Văn Lâm cười lạnh nói.
Trên mặt Hồng Đức đại sư cũng hiện lên một tia châm chọc, nói:
- Xem ra Tô các chủ không tin được Hồng Đức ta a, còn trẻ như vậy mà cũng là Luyện Dược Sư? Sẽ không phải là giả mạo đó chứ? Tô các chủ, ngươi vì từ chối trách nhiệm mà ngay cả chó mèo cũng gọi ra hay sao.
Trên mặt hắn mang theo ý giễu cợt nồng đậm.
- Ta có phải là Luyện Dược Sư hay không, tự bản thân mình rất rõ ràng. Chỉ là các hạ, thân là Luyện Dược Sư vương cấp thất phẩm, thậm chí ngay cả bên trong hai viên đan dược này có chỗ nào khác nhau cũng không thấy, ta không thể không hoài nghi ngươi có phải là kẻ giả mạo hay không.
Diệp Huyền đột nhiên cười híp mắt nói.
- Ta là kẻ giả mạo? Ha ha ha.
Hồng Đức không nhịn được cười to lên, sau đó ánh mắt đột nhiên âm lạnh, hừ lạnh nói:
- Lão hủ ở bên trong Thiên Đô Phủ này cũng không phải là ngày một ngày hai. Người biết lão hủ chỗ nào cũng có, đây là lần đầu tiên ta nghe được có người hoài nghi ta không phải là Luyện Dược Sư vương cấp.
- Nếu ngươi là hàng thật như vậy, như vậy không ngại để cho ta lại kiểm tra thêm một chút a? Hay là nói, ngươi sợ sệt ta kiểm nghiệm ra cái gì đó, vạch trần thân phận dối trá của ngươi?
- Hừ, tiểu tử, dùng phép khích tướng đối với ta, ngươi còn kém xa. Hiện tại là Tú Nhất Các bán ra độc đan, làm hại Thiên Đô Phủ. Mặc kệ ngươi nói cái gì cũng không thay đổi được kết quả này, lão hủ thân là một tên Luyện Dược Sư, nhìn thấy loại hành vi này tất nhiên phải kiên quyết ngăn lại, duy trì công đạo.