Diệp Triển Vân bị con trai Diệp Huyền của mình làm cho kinh ngạc thêm lần nữa, tiểu tử này, mới mấy tháng không gặp đã khiến người ta phải lau mắt mà nhìn.
Tự mình dâng trà ngon lên, Lương đại sư thấp thỏm trong lòng, chẳng màn khách sáo nữa, trực tiếp cười nói:
- Vị thiếu hiệp này có được khách khanh lệnh do hội trưởng tự mình ban phát, thấy lệnh bài như thấy hội trưởng, không biết thiếu hiệp tới phân bộ hiệp hội luyện dược sư Thanh Sơn Trấn ta có chỉ thị gì?
Khách khanh lệnh? Thấy lệnh bài như thấy hội trưởng?
Diệp Triển Vân đang uống trà bị cả kinh suýt chút nữa phỏng lưỡi, Hà chấp sự đứng một bên chờ lệnh cũng nhũn hai chân, thiếu chút nữa đặt mông ngã bịch xuống đất.
Có thể được Lương đại sư gọi là hội trưởng, cả hiệp hội luyện dược sư này chỉ có một người, đó chính là đại Boss của tất cả luyện dược sư ở Lam Nguyệt thành, hội trưởng Hoa La Huyên.
Bây giờ thì tất cả mọi người có mặt ở đây đều hiểu ra vì sao Lương đại sư lại khách khí như vậy.
Diệp Huyền không quên chính sự, lạnh lùng nói:
- Không biết tại sao phân bộ hiệp hội luyện dược sư Thanh Sơn Trấn các ngươi lại huỷ bỏ hợp tác mua bán dược liệu cùng Diệp gia ta.
- Huỷ bỏ hợp tác mua bán dược liệu cùng Diệp gia các ngươi?
Lương đại phu cảm thấy nghi hoặc, vẻ mặt này không giống như đang giả bộ, lão nhìn về phía Hà chấp sự:
- Đây là có chuyện gì?
- Lương đại sư, chuyện là thế này, là do đêm qua Hứa chấp sự và Vương gia của Lam Nguyệt thành đã bàn bạc, mấy hôm nay ngươi đều bận rộn luyện đan, việc làm ăn bình thường ngươi cũng không hỏi tới, cho nên Hứa chấp sự và ta cũng không vội bẩm báo với ngươi.
Sắc mặt Lương đại sư sa sầm xuống.
- Hai người các ngươi thật to gan, chuyện lớn như vậy ai cho các ngươi quyền tự mình làm chủ? Các ngươi có xem người phụ trách như ta ra gì hay không? Diệp gia và hiệp hội luyện dược sư ta đã hợp tác lâu như vậy rồi, luôn luôn cẩn trọng không hề sơ sót, ai cho các ngươi huỷ, đúng là to gan làm loạn.
Hà chấp sự đứng một bên bị chửi xối xả, chỉ có thể không ngừng gật đầu, nhưng trong lòng cũng hết lời để nói, thầm nghĩ: Bình thường chuyện làm ăn ngươi có quan tâm hỏi han gì tới đâu, nói cho ngươi biết ngươi còn ngại quấy rầy ngươi luyện đan, bây giờ xảy ra chuyện lại trách chúng ta không nói cho ngươi biết.
- Đúng rồi, Hứa chấp sự đâu rồi? Mau bảo hắn lăn tới đây gặp ta.
Sau khi giáo huấn một trận thì Lương đại sư cười làm lành nói với Diệp Huyền:
- Diệp thiếu hiệp ngươi cũng nghe rồi đó, chuyện này tại hạ cũng không hay biết gì, bằng không tại hạ tuyệt đối sẽ không để cho thủ hạ làm xằng làm bậy như vậy.
Lão còn tưởng rằng trong việc hợp tác với Diệp gia có bóng dáng của hội trưởng, cho nên liên tục giải thích, hơn nữa còn vỗ ngực đảm bảo nói:
- Ngươi cứ yên tâm đi, ta nhất định sẽ dốc hết sức mình, sau này sẽ tiếp tục hợp tác với Diệp gia lần nữa, không biết ý thiếu hiệp thế nào?
Diệp Huyền thản nhiên nói:
- Không phải sau này mà là hiện tại, ta cảm thấy các hạ cần phải tới quảng trưởng xem một chuyến.
- Quảng trường?
Lương đại sư ngẩn ra.
Hà chấp sự đứng kế bên thấp giọng nhắc nhở:
- Lương đại sư, hiện tại Hứa chấp sự đang ở quảng trường của Thanh Sơn Trấn, tuyên bố chuyện chúng ta hợp tác với Vương gia, chuẩn bị chèn ép Diệp gia, chiếm hoàn toàn thị trường dược tài của Thanh Sơn Trấn.
- Cái gì?
Lương đại sư nghe nói như vậy thì lập tức đứng bật dậy, vẻ mặt tức giận, quát lên:
- Hắn quả là to gan lớn mật, ai cho hắn quyền quyết định như vậy!
Lúc này thì Lương đại sư thật sự nổi giận rồi, trước kia tức giận chẳng qua chỉ là để hạ lửa giận của đám người Diệp Huyền mà thôi, nhưng bây giờ lão rõ ràng đã thật sự nổi giận rồi.
Hứa chấp sự chọn hợp tác với bất kỳ người nào cũng là quyền tự do của hiệp hội luyện dược sư bọn họ, người ngoài không có tư cách nói gì, nếu như không phải Diệp Huyền cầm khách khanh lệnh tới thì lão cũng không cảm thấy Hứa chấp sự làm sai điều gì.
Nhưng hợp tác thì hợp tác, Hứa chấp sự dám giống trống khua chiêng công khai hợp tác hai bên giữa ban ngày ban mặt như vậy, chuyện này không chỉ đại biểu cho hai nhà hợp tác làm ăn với nhau, mà còn có chút khuynh hướng chính trị.
Vương gia và hiệp hội luyện dược sư là hai thế lực dược tề lớn nhất Lam Nguyệt thành, hành động này thậm chí có thể khiến cho những thế lực khác ở Lam Nguyệt thành có suy đoán khác, liệu có phải Vương gia và hiệp hội luyện dược sư đang chuẩn bị lũng đoạn thị trường dược tề hay không.
Như vậy thì ngay cả hiệp hội luyện dược sư ở Lam Nguyệt thành cũng sẽ gặp rắc rối.
Một khi hội trưởng biết rõ chuyện này thì sẽ xem đây là sai lầm lớn đặc biệt nghiêm trọng của lão, nghĩ lão không làm tròn chức trách.
- Diệp thiếu hiệp, hiện tại chúng ta lập tức tới quảng trường, ta muốn nhìn xem, Hứa chấp sự này rốt cuộc muốn làm trò quỷ gì.
Thanh Sơn Trấn là nơi cung ứng dược liệu lớn nhất ở xung quanh Lam Nguyệt thành, Lương Phương có thể làm người phụ trách của phân bộ hiệp hội luyện dược sư Thanh Sơn Trấn, chứng tỏ địa vị của lão ở hiệp hội luyện dược sư cũng không thấp, nơi này bổng lộc cao, khí hậu tốt, hơn nữa còn nắm được mạch môn của cả hiệp hội luyện dược sư, dược liệu nơi này cung ứng thoải mái, mấy năm qua lão sống ở đây vô cùng thuận lợi.
Nhưng nơi tốt thế này, những luyện dược sư khác ở hiệp hội luyện dược sư cũng một mực dòm ngó.
Nếu như bởi vì chuyện lần này mà khiến cho lão mất sự tín nhiệm của hội trưởng, bị điều đi nơi khác thì chắc là lão sẽ khóc không ra nước mắt.
Lương đại sư lập tức cho gọi nhân mã, hộ tống đám người Diệp Huyền cùng nhau đi tới quảng trường Thanh Sơn Trấn.
Trên quảng trường lúc này.
Một đám dân chúng đang xúm lại một chỗ, đám người chen lấn vây quanh quảng trường kín mít, nước cũng không lọt. truyện đam mỹ
Quảng trường Thanh Sơn Trấn là nơi rộng lớn nhất trong Thanh Sơn Trấn này, bởi vậy cho nên nơi đây cũng thành chỗ giao dịch của một số tiểu thương và dược nông, mỗi ngày đều có rất nhiều dược nông và tiểu thương tới đây thu mua buôn bán dược tài, có thể nói, nơi này chính là khu vực giao dịch quan trọng nhất của cả Thanh Sơn Trấn.
- Chư vị, mọi người cũng thấy rồi đấy, từ hôm nay trở đi, Lưu gia, Lý gia ta sẽ hợp tác với Vương gia Lam Nguyệt thành, cùng với hiệp hội luyện dược sư, thu mua dược liệu số lượng lớn, Lý gia chúng ta rất có thành ý, chỉ cần là dược nông của Thanh Sơn Trấn ta, bất luận ít hay nhiều, chúng ta đều mua hết.