Trong lòng nghĩ như thế, Tô Tú Nhất không ngừng phát động đánh lén với Kỳ Lập Minh, quấy rầy cử động của hắn, tức giận đến Kỳ Lập Minh hầu như thổ huyết.
Ầm ầm!
Đúng lúc này, toàn bộ đại trận mãnh liệt lay động, đồng thời phát sinh tiếng kèn kẹt.
- Xảy ra chuyện gì?
Tô Tú Nhất ngay lập tức khiếp sợ ngẩng đầu lên, chỉ thấy ở ngoài Huyền Quang Các, vài tên nam tử khí thế bất phàm, đang điên cuồng tấn công cấm chế ở ngoài Huyền Quang Các, trong đó đầu lĩnh, khí tức trên người chất phác, ánh mắt lạnh lùng, mỗi đấm ra một quyền, cấm chế ở ngoài Huyền Quang Các tuôn ra một chùm quang mang, đồng thời không ngừng lay động cùng lấp loé, tựa hồ không chịu được xung kích đáng sợ như thế.
- Lý gia Lý Như Thành!
Sắc mặt của Tô Tú Nhất đột nhiên biến đổi.
- Diệp thiếu, người tiến công Huyền Quang Các ta là Thiên Đô Phủ thế gia Lý gia, một trong các thế lực hàng đầu, Lý Như Thành kia, từ mấy chục năm trước liền bước vào bát giai nhị trọng, hiện tại e rằng đã đạt đến nhị trọng đỉnh phong.
Tô Tú Nhất vội vàng truyền âm cho Diệp Huyền.
Diệp Huyền đang khống chế mấy trận pháp cũng đã sớm nhìn thấy đám người Lý Như Thành ở bên ngoài tiến công, sắc mặt âm trầm.
Bởi vì tu vi có hạn, hắn bố trí trận pháp, vẻn vẹn là thất giai đỉnh phong, mấy trận pháp lớn lẫn nhau nối liền, cộng thêm một ít thủ pháp đặc thù, mới làm cho những trận pháp này có thể nhốt lại Kỳ Lập Minh.
Mà trận pháp này cũng có một địa phương bạc nhược, là không chịu được quá nhiều công kích của Vũ Hoàng cấp cao, nếu như vẻn vẹn chỉ là Kỳ Lập Minh ở bên trong tiến hành công kích, Diệp Huyền dựa vào mình khống chế, còn có thể phong tỏa ngăn cản đối phương.
Nhưng hiện tại lại có cường giả khác ở bên ngoài tiến công, hai mặt giáp công, coi như có hắn khống chế, trận pháp này cũng không thể chịu đựng gian dài quá thời, không bao lâu nữa sẽ tan vỡ.
Nghĩ tới đây, thanh âm của Diệp Huyền lạnh lùng thông qua trận pháp lan truyền đến bên ngoài, nhìn Lý Như Thành nói:
- Các hạ, Huyền Quang Các ta đang xử trí người gây sự, các ngươi tiến công Huyền Quang Các ta như vậy, đến tột cùng là dụng ý gì.
- Xử trí người gây sự?
Lý Như Thành cười lạnh một tiếng:
- Ta làm sao nghe nói là Luyện Hồn Sư của Huyền Quang Các ngươi trị liệu không được, còn muốn giết người diệt khẩu? Bổn Hoàng Thiên Đô Phủ Lý gia Lý Như Thành, còn không mau mau mở trận pháp, thả người Cổ Đan Lâu đi ra, như vậy còn có chỗ thương lượng, bằng không đừng trách Lý gia ta thay trời hành đạo, diệt Huyền Quang Các ngươi.
Lý Như Thành dứt tiếng, chưởng ấn to lớn mạnh mẽ vỗ vào cấm chế ở ngoài Huyền Quang Các, chỉ nghe răng rắc một tiếng, trên cấm chế lập tức xuất hiện vô số vết rạn nứt, tuy đúng lúc bù đắp lại, nhưng ánh sáng rõ ràng ảm đạm rất nhiều.
- Diệp thiếu, ta nghe nói Cổ Đan Lâu có thể sừng sững ở khu tây thành, kỳ thực sau lưng là có hậu trường cùng nâng đỡ, bây giờ nhìn lại, Lý gia này hẳn chính là ở sau lưng bọn họ nâng đỡ.
Tô Tú Nhất vội vàng truyền âm nói.
Lý gia sao?
Ánh mắt Diệp Huyền lạnh lẽo, nhưng cuối cùng vẫn vung tay lên, rút trận pháp về.
Tiếp tục giằng co, không bao lâu nữa, trận pháp của Huyền Quang Các sẽ triệt để phá huỷ, như vậy, còn không bằng trước rút trận pháp về, nhìn Lý gia kia có lời gì muốn nói.
Vù!
Trận pháp trong Huyền Quang Các vừa triệt thoái, toàn bộ phòng khách lập tức khôi phục trong sáng, tất cả mọi người nhìn tới, tất cả đều bị hình ảnh trước mắt kinh ngạc đến ngây người.
Chỉ thấy trong đại sảnh, Cổ Đan Lâu mang đến hơn mười tên cường giả, chết chết, thương thương, máu tươi đầy đất, trong đó cường giả Vũ Vương, không một sống sót, tất cả đều đầu một nơi thân một nẻo, Vũ Hoàng nhất trọng cũng ngã xuống hai cái.
Mà nhân vật chủ yếu của Cổ Đan Lâu, như lâu chủ Kỳ Lập Minh, phó lâu chủ Hề Nghi Xuân, Luyện Đan đại sư Hồng Đức cùng Chân Ly không ngã xuống, nhưng tất cả đều vô cùng chật vật, cả người máu me đầm đìa.
Đặc biệt là Hề Nghi Xuân, cả người khí tức uể oải, máu me be bét khắp người, chỉ còn dư lại nửa cái mạng, mà Hồng Đức cùng Chân Ly cũng không khá hơn chút nào.
Mà ngoại trừ người Cổ Đan Lâu, khách hàng còn lại đồng dạng bị vây ở trong đại sảnh, thì sợ hãi không thôi, từng cái từng cái sắc mặt trắng bệch, nhưng không một ai bị thương.
Nhìn thấy trận pháp biến mất, hết thảy khách hàng đều như ong vỡ tổ tuôn ra Huyền Quang Các, cũng không dám ở lâu, mà chạy nhanh nhất là đám người Kỳ Lập Minh, lắc người một cái liền xuất hiện ở trên đường phố ngoài Huyền Quang Các, lúc này mới nổi giận đùng đùng, tràn ngập oán hận nhìn đám người Diệp Huyền trong Huyền Quang Các, ánh mắt hung ác.
- Chết đi cho ta.
Kỳ Lập Minh nhìn đám người Hề Nghi Xuân sống dở chết dở, trong lòng cực kỳ nổi giận, lúc trước uất ức lập tức bạo phát ra, trực tiếp bổ về phía Huyền Quang Các.
Vù!
Ở ngoài Huyền Quang Các, một lớp cấm chế lóe lên, chặn lại đòn đánh này của Kỳ Lập Minh, khiến cho hắn tay trắng trở về.
- Trận pháp cấm chế thật là tinh diệu.
Trong đám người một ít cường giả đối với trận pháp hơi có trình độ thấy cảnh này, từng cái từng cái âm thầm thán phục.
- Hừ, xem ra Huyền Quang Các này xác thực là có tài?
Lý Như Thành cười lạnh, cao cao tại thượng nói:
- Huyền Quang Các ngươi, ở Thiên Đô Phủ công nhiên giết người, mấy vị còn không mau mau đi ra, tiếp thu thẩm phán?
Ánh mắt của Diệp Huyền phát lạnh:
- Các hạ tựa hồ lầm đi, ở Thiên Đô Phủ công nhiên giết người, hẳn là Cổ Đan Lâu này.
Lý Như Thành hơi nhướng mày, tựa hồ vô cùng khó chịu Diệp Huyền trả lời, lạnh lùng nói:
- Lý Như Thành ta làm việc, chẳng lẽ còn cần ngươi dạy sao? Ta nói cái gì tự nhiên chính là cái đó, còn đến tột cùng sự thực như thế nào, ta sẽ điều điều tra rõ ràng.
Diệp Huyền lạnh lùng nói:
- Muốn điều tra, các ngươi đi vào điều tra, còn đi ra ngoài, thứ chúng ta không rảnh.
Bọn họ thực lực đều quá yếu, ở trong Huyền Quang Các còn có lực tự bảo vệ, đi ra ngoài, đối phương chẳng phải là muốn nhào nặn như thế nào cũng được?
- Ta chính là người của Thiên Đô Phủ Lý gia, lẽ nào các hạ ngay cả ta cũng tin không?
Lý Như Thành lạnh lùng nói.
- Ha ha, xin lỗi, cái gì Lý gia, ta chưa từng nghe tới.
- Muốn chết.
Ánh mắt của Lý Như Thành đột nhiên lạnh lẽo.
Mọi người cũng xôn xao, Huyền Quang Các gần đây ở Thiên Đô Phủ thanh thế kinh người, nhưng dù sao chỉ có thể coi là một thực lực trung đẳng, mà Lý gia, chính là thế gia sừng sững ở Thiên Đô Phủ hơn nghìn năm, một trong sáu thế lực hàng đầu, Huyền Quang Các dám nói chuyện với Lý gia như thế, thực sự là không biết chết sống a.