Phương pháp phối chế Võ Hồn đặc thù đối với một tên Luyện Hồn Sư mà nói, là vô cùng có sức hấp dẫn, Diệp Huyền càng có phương pháp phối chế đặc thù, trong lòng hắn càng kích động, nếu như phương pháp phối chế này cuối cùng bị hắn lấy được, cái kia...
Chỉ là ngẫm lại, Vinh Dương cũng cực kỳ hưng phấn.
- Được, ta đáp ứng.
Vinh Dương cười lạnh nói, trong lòng kích động, trên mặt không chút biến sắc.
Diệp Huyền híp mắt nói:
- Nếu như ngươi thua thì sao?
- Ta thua?
Vinh Dương cười ha hả.
- Người trẻ tuổi, ngươi cả nghĩ quá rồi, ta sẽ thua?
- Ta là nói nếu như ngươi thua thì sao.
Diệp Huyền lạnh lùng nói.
- Tiền đặt cược của ta, là toàn bộ Huyền Quang Các, vậy tiền đặt cược của ngươi là cái gì.
Vinh Dương sửng sốt một chút, nói thật, hắn vẫn đúng là không suy nghĩ qua tình huống thua trận, dưới cái nhìn của hắn, tỷ thí lần này, thắng lợi khẳng định chính là hắn.
Hắn nghĩ một hồi, cười lạnh nói:
- Ta sẽ không thua, đương nhiên nếu như ta thua, ngươi nói ngươi muốn cái gì.
Diệp Huyền lạnh lùng nói:
- Ta muốn mạng của ngươi.
- Làm càn.
Lý Như Thành nhất thời phẫn nộ quát:
- Ngươi dám nói như vậy với Vinh Dương đại sư.
Ánh mắt của Vinh Dương cũng lạnh xuống, ẩn chứa sát cơ, lạnh giọng nói:
- Người trẻ tuổi, ngươi muốn lấy mạng ta?
Tiếng nói của hắn ẩn chứa sát khí khủng bố, tựa như lúc nào cũng muốn bạo phát.
Diệp Huyền cười lạnh một tiếng:
- Làm sao, lẽ nào ngươi không dám, nếu như ngươi không đánh cuộc, vậy thì coi như ta không nói.
Diệp Huyền lời nói xoay chuyển, lại làm cho những người xem náo nhiệt vẻ mặt sững sờ.
Này đến tột cùng là phép khích tướng, hay là Huyền Quang Các lấy tiến làm lùi?
Nhưng bất luận làm sao, Diệp Huyền không thể nghi ngờ muốn trực tiếp đâm lợi kiếm về phía Vinh Dương, để đối phương muốn không tiếp chiêu cũng khó.
Hơn nữa, Thiên Đô Phủ lớn như vậy, có mấy người dám nói với Hồn Sư Tháp Phó hội trưởng Vinh Dương đại sư “ngươi không dám đánh cuộc”?
Vinh Dương đại sư sẽ là người không dám đánh cuộc sao?
Tuy Vinh Dương không ngừng nhắc nhở mình phải tỉnh táo, không nên bị gây xích mích, nhưng vẫn bị thái độ của Diệp Huyền làm tức giận.
Hắn cười lạnh nói:
- Đánh cược mệnh của ta? Lão phu thân phận cao quý như thế nào, không phải ta không đánh cuộc được, mà là Huyền Quang Các của ngươi không có tư cách đó, chỉ một gian cửa hàng đã muốn đổi mệnh của lão phu, lão phu há là người giá rẻ như vậy?
Diệp Huyền cười nhạo nói:
- Nói đến nói đi, ngươi vẫn là không đánh cuộc được.
- Ha ha.
Vinh Dương không nhịn được cười to lên:
- Ngươi tùy tiện hỏi một chút, Vinh Dương ta sẽ là người không đánh cuộc được? Nhưng ngươi muốn dùng một gian cửa hàng liền đổi mệnh của lão phu, không thấy buồn cười sao? Ta xem là chính ngươi không thành ý cùng lão phu đánh cược a?
Vinh Dương cũng không phải ngớ ngẩn, trái lại hắc một quân.
Không thể không nói, câu nói này của hắn vẫn khá có đạo lý, tiền đặt cược của Diệp Huyền là Huyền Quang Các, mà tiền đặt cược của Vinh Dương là mệnh, mọi người cũng khó nói, một Huyền Quang Các có thể đổi một Luyện Hồn Sư thất giai.
- Được.
Ánh mắt Diệp Huyền chìm xuống.
- Nếu Huyền Quang Các ta đổi không tới mạng của ngươi, vậy thì ăn ta một quyền, ngươi thua, ngươi phải đứng ở nơi đó, để ta đánh một quyền, nhưng không được hoàn thủ cùng chống lại, không biết ngươi có dám không?
- Ngươi xác định là một quyền của ngươi?
Vinh Dương cau mày.
Hắn làm sao không nhìn ra Diệp Huyền mới là một Vũ Vương, một quyền của một tên Vũ Vương, nói không êm tai, ngay cả một cọng tóc gáy của hắn phỏng chừng cũng thương không được.
Diệp Huyền cười lạnh nói:
- Đúng, chính là ta, Vinh Dương đại sư, hiện tại ngươi cũng đừng nói, Huyền Quang Các ta ngay cả đánh ngươi một quyền cũng không đủ!
- Được, ta đáp ứng.
Vinh Dương cười lạnh nói:
- Có điều một quyền mà thôi, hơn nữa chỉ giới hạn ngươi.
Tuy hắn không biết trong hồ lô của Diệp Huyền bán thuốc gì, nhưng bất kể như thế nào, Diệp Huyền chỉ là một thanh niên khoảng chừng hai mươi, một thân tu vi vẻn vẹn ở Vũ Vương cảnh, Vinh Dương tự nhiên không có bất kỳ lo lắng.
Diệp Huyền khẽ mỉm cười.
Hắn lúc trước nói muốn mạng của Vinh Dương, chỉ là phương pháp lùi một bước để tiến hai bước mà thôi, làm cho đối phương chịu đựng một quyền, chính là mục đích trong lòng hắn.
Sau khi song phương nói định, lẫn nhau trong lúc đó mùi thuốc súng lập tức nồng nặc lên.
Vinh Dương cấp tốc lấy ra một tờ giấy, ở phía trên viết một chút điều khoản, sau đó đưa cho Diệp Huyền nói:
- Các hạ, đây là cá cược của chúng ta, các hạ trước tiên kí đi.
Diệp Huyền tiếp nhận nhìn, bên trong quả nhiên ghi chép song phương trong lúc đó cá cược, cũng không phí lời, trực tiếp ký tên.
Vinh Dương thấy thế, lúc này trong lòng cười lạnh, cũng ký tên của mình.
Hiệp ước chia làm hai phần, Vinh Dương đánh giá Huyền Quang Các, khóe miệng phác hoạ lên một nụ cười nhàn nhạt.
Dưới cái nhìn của hắn, Huyền Quang Các này chỉ chốc lát nữa, liền biến thành tài sản của hắn.
Đúng là Lý Như Thành, Kỳ Lập Minh ở một bên, trên mặt có chút bất đắc dĩ cùng cười khổ, vốn bọn họ mời Vinh Dương đại sư đến đây, mục đích chỉ là vì chứng thực tội danh cho Huyền Quang Các, ai biết cuối cùng Vinh Dương đại sư dĩ nhiên cùng Huyền Quang Các đánh cược.
Mặc dù Vinh Dương là bọn họ mời tới, nhưng địa vị không phải bình thường, bọn họ cũng không thể cưỡng chế làm quyết định, chỉ là trong lòng cười khổ không thôi, xem ra Huyền Quang Các này, không bao lâu sau liền trở thành món ăn trên bàn của Vinh Dương đại sư.
Thu hồi thỏa thuận, Diệp Huyền lạnh nhạt nói:
- Tỷ thí ngay ở Huyền Quang Các chúng ta, sau một canh giờ, tỷ thí bắt đầu, một canh giờ này, là để chúng ta thu thập vật liệu, còn trọng tài, Võ Hồn so đấu, một chút liền có thể nhìn ra thắng bại, vì lẽ đó không cần trọng tài, ở đây hết thảy võ giả đều là nhân chứng, không biết Vinh Dương đại sư ngươi còn có yêu cầu gì không.
- Một canh giờ sao?
Vinh Dương cười lạnh:
- Vậy lão phu liền để cho các ngươi sống thêm một canh giờ, đến thời điểm đó ngươi sẽ biết, ở trước mặt lão phu, Huyền Quang Các ngươi chỉ là một đống bùn nhão căn bản không đỡ nổi tường.
Không phải Vinh Dương tự tin mù quáng, mà là hắn xác thực có sức lực này.
Hắn có thể làm Thiên Đô Phủ Hồn Sư Tháp Phó hội trưởng, cũng không phải chỉ dựa vào quan hệ mới lên, mà là Luyện Hồn Sư thất giai hàng thật đúng giá trải qua Thần Đô gia phong.
Ở trên luyện chế Võ Hồn, Vinh Dương tự xưng là ngoại trừ Hồn Sư Tháp Tả Viễn hội trưởng, toàn bộ Thiên Đô Phủ, đều tìm không ra có thể vượt qua hắn, coi như cùng hắn bằng nhau, cũng chỉ có một hai cái, ai mạnh ai yếu còn khó nói, còn Diệp Huyền, hắn căn bản không để ở trong lòng.